Toàn bộ quá trình diễn mượt như không.

“Tớ đã vào một xu nào cậu chưa?”

Hắn thực sự chưa đến một xu nào.

Đáng lẽ tôi hỏi từ sớm.

“Vậy rốt cuộc cậu muốn điều gì?”

“Tớ á?” Hắn khẽ nhướng “Thích thôi.”

Thích khác?

Hắn tốt.

“Thế... thế cậu có thể Từ Nham…”

Mẹ này sai sai chỗ nào nhỉ!

Sao mặt đanh bắt đầu thế nữa!

Tôi đẩy vai chẳng nhúc nhích, tôi ngào đổi cách “Ngoài lý do này, tớ nhận ra, tớ thể vào cậu được…”

“Tớ thích thế.”

“Chẳng lẽ cậu muốn tớ thành kẻ dụng chẳng làm gì sao?”

“Muốn.”

Hầu như Thẩm Phan cần suy nghĩ, nhất là thành kẻ dụng chỉ có thể cậy vào tớ.”

Hắn đang cái gì thế này?

Không được, thể trì hoãn thêm nữa.

Cảm giác sắp đỉnh…

Tôi hít một hơi thật sâu, hết sức đẩy ra, choạng lao cửa chiếc áo ngủ khoác lên.

Kỳ quái quá! Kỳ quái quá!

Cảm giác từ lòng bàn tay vẫn còn trên khiến cả dây th/ần ki/nh và cơ bắp tôi giật lo/ạn nhịp.

Tôi lắc đầu một cái thật mạnh, mình phải tỉnh táo lại.

“Đừng đùa nữa, đâu.”

Nghe vậy, Thẩm Phan người.

Hắn bàn tay mình, từ từ đưa mắt lên, thẳng vào mắt tôi.

“Vậy, sau này cậu sẽ để tớ nữa, phải không?”

Giọng điệu lạnh như băng.

Tôi ngập ngừng gật đầu, muộn nhận tâm trạng ổn, tôi vội vàng bổ sung thêm:

“Nhưng điều này ảnh hưởng đến việc chúng ta vẫn là bạn cùng phòng tốt, phải không?”

Thẩm Phan gì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm