Tôi đã khó khăn lắm mới tìm được Giang Lưu Vân. Dù anh kiên quyết đuổi tôi đi, tôi vẫn phải hỏi cho rõ ngọn ngành. Anh không phải loại người vô trách nhiệm, biến mất hơn ba tháng không một lời nhắn. Giờ rõ ràng trước mắt là anh, vậy mà lại giả vờ không quen biết… điều đó chỉ có thể chứng tỏ anh đang gặp nguy hiểm.
Trong làng, từ cụ già đến thanh niên đều tỏ ra hiếu khách, nhiệt tình giữ tôi ở lại. Nhưng lạ thay, chẳng ai dám bước ra khỏi cổng đ/á. Bị ép đến đường cùng, Giang Lưu Vân mới đành đưa tôi vào thôn.
Vừa bước qua cổng, dọc ven đường những cụ già đồng loạt nở nụ cười hân hoan, ánh mắt sáng rỡ dán ch/ặt vào bụng tôi. Họ thi nhau đưa tay chạm tới. Tôi theo bản năng né tránh, nhưng một lão già chống gậy đã nắm ch/ặt tay tôi, miệng khàn khàn cười:
“Bọn ta đều sống trăm tuổi cả rồi, sờ vào là ban phúc cho cháu đấy.”
Đám đông quanh đó đồng thanh hô vang: “Ban phúc! Ban phúc!”
Nhập gia tùy tục, tôi đành cắn răng để những bàn tay nhăn nheo chạm vào bụng bầu. Lòng bàn tay họ nóng hầm hập, xuyên qua lớp vải vẫn truyền đến hơi nóng bỏng rát. Mỗi lần bị chạm, th/ai nhi lại giãy giụa kịch liệt bên trong.
“Cử động rồi! Mạnh lắm! Sắp… chín muồi rồi!” Một lão già áp sát đầu vào bụng tôi, giọng r/un r/ẩy reo lên. Khi mở miệng, lưỡi lão thè ra đỏ lòm, nhỏ dài đến quái dị, ngo ngoe như muốn chui tọt vào bụng tôi. Nước dãi ròng ròng nhỏ xuống, sền sệt, dính nhớp.
Tôi hoảng hốt lùi lại. Giang Lưu Vân quát lớn:
“Đủ rồi! Đã vào làng thì đừng huyên náo! Đưa cô ấy đến đình làng! Từ giờ tôi sẽ phái người canh giữ, chưa điều tra rõ thì không ai được chạm vào!”
Anh hất văng đám lão già, kéo tôi đi thẳng. Tôi bàng hoàng: đây là giam giữ hay… đang bảo vệ tôi?
Ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy gương mặt anh lạnh băng, đôi bàn tay siết ch/ặt lấy tôi. Những cụ già ven đường vẫn cố vươn tay về phía bụng tôi. Anh quắc mắt, ánh nhìn sắc như d/ao khiến họ phải rụt lại. Anh kéo tôi sát vào người, che chắn toàn bộ trước những bàn tay nhăn nheo đó.
Ngôi làng này rốt cuộc ẩn giấu thứ quái dị gì? Thái độ c/ăm gh/ét “trường thọ” của Giang Lưu Vân, dáng vẻ kỳ quái của những cụ già, ánh mắt hãi hùng của người ngoài làng khi nhìn bụng tôi… tất cả đều xoay quanh đứa bé.
Có lẽ anh trở về làng này chỉ để bảo vệ con chúng tôi. Nhưng tại sao anh không thể rời đi? Phải chăng vì đứa trẻ mà cả đời bị trói chân nơi đây? Tôi đã tìm được anh, thấy anh tận lực che chở, đành tạm thời nghe theo sự an bài của anh.
Cả ngôi làng, từ cổng đ/á đến nhà cửa, bàn ghế, tường rào… đều xây bằng đ/á xám lạnh lẽo. Anh vừa kéo tôi vừa cùng đám thanh niên hộ tống về đình, dọc đường dân làng hiếu kỳ túa ra xem. Có những cụ già da bọc xươ/ng, răng rụng hết, chống gậy r/un r/ẩy, há hốc miệng không còn lấy một chiếc răng, cười khoái trá nhìn bụng tôi.
Vài cụ già không đi nổi thì lết từ trong nhà ra, tóc bạc lưa thưa, thân thể khô quắt như x/á/c ướp trồi lên từ huyệt m/ộ, gào khóc dưới chân tôi:
“Chín rồi! Cho ta trước! Cho ta…”
Sắc mặt Giang Lưu Vân trắng bệch, anh dang người che chắn cho tôi. Lúc ấy tôi mới hiểu: tình hình trong làng còn kinh khủng hơn tôi tưởng. Đứa bé trong bụng tôi… không phải sắp ra đời, mà là sắp “chín muồi”.