Tôi đột ý thức được, toà nhà đều chuông cửa nhưng người hàng chưa bao giờ ấn chuông mà mỗi đến đều cửa.
Hơn nữa…
Cộc, cộc, cộc, cộc.
Bà ấy cái.
Lúc Diêu Huy tôi, trong phong thuỷ người sống cửa sẽ ba cái.
Gõ thì… chính là m/a.
Chỉ nghe thấy giọng âm trầm người hàng bên ngoài: người nhà không?”
Tôi nín thở dám thở cố gắng hết sức thân phát động.
Thế nhưng ngay vào này, điện thoại lại đột vang lên.
Tiếng chuông trong màn đêm nghe vô cùng chói tai.
Lúc Diêu Huy tôi, thứ dơ sẽ ảnh hưởng đến điện, vì vậy điện thoại tôi lẽ cũng bị ảnh hưởng rồi nên khi khi không.
Nghĩ đến thứ dơ đó đang cưỡi trên cổ mình, tôi lại cảm thấy rùng mình.
Bên dường người hàng cũng nghe thấy chuông điện thoại.
Bà ấy chậm rãi nói: đã nghe tôi gương đó đúng không?”
“Có được ta không?”
Ông ta?
Nghe thấy câu này, lẽ người biết tôi sẽ thấy được một người đàn ông?
Toàn thân tôi phát run, con người bị ép đến bước đường cùng ngược lại sẽ dũng cảm, tôi lấy hết can “Bà biết gương đó được ai? quen biết ấy sao?”
Người âm thầm thở dài một hơi, trả tôi mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Tôi thật lòng muốn c/ứu cô."
Bà ấy đỡ, vừa vậy tôi đã hoàn toàn bùng n/ổ.
Tôi nói: "Rốt cuộc bà là người nào? Chúng ta hoàn toàn quen biết, bà lý do gì c/ứu tôi?"
Người lại nữa thở dài.
Bà ấy dùng giọng điệu oán trách: "Nếu Sa Sa sống, lẽ sẽ cô vậy?"
Sa Sa?