Bữa cơm không thành.

Bởi vì Thẩm Thanh Hoài, dường như đã đến... kỳ động dục.

Khi tôi thay đồ xong đẩy cửa phòng hắn, mùi rư/ợu vang nồng nặc bên trong gần như khiến người ta say.

Hắn dựa nửa người vào đầu giường, mồ hôi ướt đẫm mái tóc mai trước trán.

Thấy tôi bước vào, hắn đưa tay vén mái tóc che tầm nhìn, đôi môi hơi tái nhợt, lộ ra vẻ yếu ớt.

Khác với sắc trắng của đôi môi, hai gò má hắn đỏ ửng, sắc hồng dâng lên, dái tai như sắp chảy m/áu.

Giữa làn tóc đen nhánh, thấp thoáng đôi tai thỏ r/un r/ẩy, trông thật đáng thương.

Tôi do dự bước lại gần hai bước: "Cậu... hay là để tôi đ/á/nh dấu tạm thời lại cho cậu?"

Thẩm Thanh Hoài nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt đầy d/ục v/ọng khiến người ta sợ hãi.

Tôi cảm thán hắn lần phát tình này có chút khác thường.

Lần trước là chú thỏ trắng mềm mại, lần này... lại là sói hoang đầy tính công kích.

Thẩm Thanh Hoài nén tiếng thở gấp, nói ra câu khiến tôi kinh ngạc:

"Đánh dấu tạm thời vô dụng, tôi đã dị biến thành Alpha rồi."

Đồng tử tôi chấn động, vội vàng che lấy mông mình: "Cái này... cái kia... tôi không giúp được đâu."

"Ra ngoài m/ua th/uốc ức chế cho cậu, cậu đợi thêm chút."

"Thật không nhịn được, cậu tạm dùng 'năm ngón tiên nữ' cũng được."

Nghe lời tôi, Thẩm Thanh Hoài khẽ cười.

Giọng hắn khàn đặc, mắt đỏ ngầu, từ tốn hỏi:

"Bùi Dịch, cậu không cảm thấy... bây giờ mới chạy trốn, hơi muộn rồi sao?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm