30
Tối hôm trên ban công ký túc xá, gia đưa mặt nhưng lại né đi.
"Sao vậy?"
"Không gì."
Tay gia lại lên má nhẹ nhàng xoa xoa.
Tay cậu ấy trượt ve tai từ véo nhẹ.
Gió nhẹ khơi gợi tâm tư của tôi.
Giọng gia nhẹ nhàng hòa trong gió.
"Chúng ta ra ngoài đi."
"Thiếu gia."
Tôi lùi lại bước, một sau bàn đặt trên nắm ngăn cách ban công và phòng trong.
"Thiếu gia, về phòng trước."
Trong đầu đã nghĩ đến động phòng.
Nhưng gia đã nắm lấy cánh tôi.
Qua ống áo sơ thể nhận được nhiệt độ bàn cậu ấy.
"Giang Hàn, rõ cho biết, hôm cậu sao vậy?"
Tôi tránh mắt.
"Thiếu gia, là người hầu của cậu, mãi mãi là vậy."
"Vậy thì sao?"
"Vì vậy chúng ta không thể tiếp tục triển được nữa, không thể, vượt quá..."
Tôi nuốt nước bọt.
"Càng không thể, xúc phạm cậu."
Tình của chúng sẽ không ai phúc.
"Tôi không quan tâm."
"Nhưng quan tâm."
31
Tôi không quan tâm người nhìn thế nào, ch/ửi được.
Nhưng quan tâm đến danh dự của gia, gia là hoàn hảo, không ai được xúc phạm.
Tôi trong khoảnh khắc mở đã mắt Thẩm đang uống nước bàn.
Có Thẩm đúng.
Tuy cậu ta không nhất định hợp gia.
Nhưng không hợp gia.
Thiếu gia không thèm đến nữa.
Những ngày này thấy cậu ấy luôn chu định gì rồi thôi, vẻ mặt ủy khuất.
Nhiều ngày sau, nghĩ, hoàng và Lọ Lem sẽ không kết quả.
Công chúa sẽ không hôn chú ếch.
Tôi và gia vậy.
Hãy tất cả dừng lại đây.
Nhưng sau khi gia không đến tim đớn hơn tượng.
Tôi không ngừng an ủi bản thân.
Đừng ích kỷ như vậy, muốn đ/ộc chiếm gia, nhưng tim không nghe lời.
Tuy nhiên so việc gia không đến lại nhận được một tin tức sụp đổ hơn.