Truyền thuyết "Nhân Huynh đi nhờ xe" nhanh chóng lan truyền khắp thành phố chúng tôi.
Người thì bảo thứ đó chuyên tìm đến các cô gái tóc dài, kẻ lại nói nó nhắm vào những ai mặc áo khoác lông vũ màu đỏ, thậm chí có tin đồn rằng nó chỉ chọn những ai vừa đạp xe vừa đeo tai nghe mà không để ý đường đi.
Dù chỉ là lời đồn vô căn cứ, nhưng chỉ vài ngày sau, nhiều nữ sinh tóc dài ở xưởng vẽ đã c/ắt ngắn tóc, không ai dám mặc áo khoác lông vũ đỏ nữa, và rất nhiều phụ huynh đến đón con gái họ về.
Tan học, tôi đưa Tiểu Lỗi về nhà.
Cô ấy là người huyện Ngụy, cùng vài người đồng hương đến đây, chung nhau thuê hai căn phòng trong khu chung cư gần đó.
Khu chung cư đó tuy cũ nát, nhưng vẫn được coi là an toàn.
Tôi đẩy xe đạp, bước song song với Tiểu Lỗi dưới đường, ánh đèn kéo dài hai cái bóng của chúng tôi.
"Sợ rồi hả?"
Tiểu Lỗi hỏi.
"Sợ... sợ cái gì chứ?"
"Không phải sợ đâu."
Tiểu Lỗi khoác tay tôi.
"Bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm đâu..."
Nghe câu ấy có gì đó kỳ lạ.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, mặt Tiểu Lỗi trông càng trắng, đôi mắt càng sáng.
“—Vì anh là con trai mà!"
Nói rồi, cô ấy lại cười hà hà.
"Cũng không cần phải cười thế chứ!"
Tôi bất ngờ quát lên.
Đây là lần đầu tiên tôi nổi gi/ận với Tiểu Lỗi.
Cô ấy dừng bước nhìn tôi.
"Anh nghĩ em m/áu lạnh à?"
Tôi không đáp, nhưng cũng coi như thừa nhận.
Tối hôm đó, lần đầu tiên cô ấy kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình.
Mẹ Tiểu Lỗi mất sớm, bố tái hôn, mẹ kế còn mang theo một đứa con trai.
Mẹ kế phản đối việc Tiểu Lỗi học vẽ, bảo vô ích, muốn dành hết tiền cho con trai học đại học, cưới vợ, m/ua nhà - dù thằng bé giờ mới tám tuổi.
Tiểu Lỗi nén một cục tức, chỉ muốn thi vào một trường tốt, sớm rời khỏi gia đình đó, sớm bắt đầu ki/ếm tiền.
Tôi bỗng thấy x/ấu hổ.
Trong thế giới của tôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mưu sinh sau này.
Dường như chỉ cần vào đại học, mọi thứ sẽ tự nhiên êm xuôi.
"Kim Giác, nếu anh từng trải qua cuộc sống như em, anh sẽ hiểu, đời người ngắn ngủi, không cần dành tình cảm cho những chuyện không liên quan."
Tiểu Lỗi nói:
"Giờ em chỉ có anh, và chỉ quan tâm đến anh thôi, anh hiểu chưa?"
"Ừ."
Tiểu Lỗi thương xót vuốt môi tôi.
"Còn đ/au không?"
"Đỡ nhiều rồi."
Tiểu Lỗi nhón chân lên.
Đầu lưỡi tôi lại đ/au nhói.
"Em..."
Tôi một tay ôm miệng, một tay chỉ vào cô ấy, "Sao lại làm vậy nữa?"
"Hì hì hì... Đau thì anh mới nhớ em."