Miêu Trành

Chương 23

30/01/2024 16:25

Tôi vội bước hàng thì đặt chiếc bàn gỗ bên thắp hương vân chìm màu tím đậm, tỏa làn khói xanh mịt mờ, ruột cuộn tròn quả bóng, bụng dưới hít vào, thân nhỏ bé chìm giấc ngủ sâu, m/áu mờ rất nhiều, hiển nhiên nguy hiểm.

“May đợi cô.” thấp giọng tất mỏi căng nửa giờ hoàn toàn thả lỏng.

“Là lỗi đáng sớm phát hiện thế chế mặt thức. May mắn duy nhất mơ hồ điều đúng tặng chậu Nguyệt vừa hay kịp c/ứu mạng.”

Vừa vừa ngồi xuống quầy tính tiền.

Sau cúi xuống nhấc chiếc hộp gỗ lớn lên.

Chỉ lần nói cụp mi xuống, tuy giọng điệu lãnh rất rằng sự tức gi/ận.

“Nói đi, gì?”

Tôi bèn ngồi xuống mặt Bát, tất nay kể tường tận ấy.

Chuyện cơn á/c mộng người phụ nữ dưới gầm giường, Nguyệt tiếng kêu còn người tài xế thần bí kia...

Tôi kể kể mãi, ngắt lời chống nghiêm lắng kể xong im lặng hồi khẽ gật mấy cái.

“Tôi rồi... Anh vả quá.”

Lúc nói câu đưa phía ngủ say bên mình.

“Đứa bé này… mèo dũng nhất từng suốt năm qua. Thật khó tượng rằng ngày nay – ngay giữa phố hãy còn mèo cảnh vốn cưng chiều dưỡng gan lên chiến đấu với bằng tất sức bình mình vì muốn bảo chủ nhân nó.”

“Trành?” sửng sốt.

“Ừ, người phụ nữ trành.”

“Đó thứ gì?”

“Làm m/a hổ, từng đúng không? Hổ hổ trành, đương nhiên trành. Loại q/uỷ vì mèo ch*t, ch*t nô lệ mèo, tri thức, bề dạng người rối điều khiển thôi.”

“Con rối? ai lén lút lưng điều khiển nó? Tại cứ thế?” vừa kinh vừa tức gi/ận.

A dài.

Sau bỗng nhiên hỏi tôi:

“Máy cắm ng/uồn chứ?”

“… chưa rút đâu.”

“Ừm.”

A vươn phía sững sờ mất rằng muốn điện thoại mình. vội vàng túi đưa Bát, khéo léo mở cách thạo mở dụng giám dáng lão tinh trăm năm.

Những suy nghĩ hỗn lo/ạn qua ánh nhanh chóng giám sát hút.

Góc máy phía giường tôi.

Lúc nữ quái vật gọi kia ngồi góc tường, sổ, biết làm gì. Nhìn dáng nhớ cảnh tượng gi*t khủng bố ly phản tự nhiên rùng mình trận.

A Ba hồ sự sợ hãi bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Không q/uỷ nhỏ thôi. nữa với giờ hãy nơi đi.”

Vừa nói ngón vừa chạm góc giường ống kính.

Nếu do chỉ, suýt thì nơi mèo nhỏ nằm rạp xuống. Nó hòa lẫn khiến người khó rõ, đôi mở to chằm chằm cửa, đợi ai vậy.

bậu sổ xa phía nó, thứ trông tấm thảm lông màu trắng mượt trải đó.

“Cái, thế này?!”

Tôi buột miệng hỏi, kinh cùng.

Trong nào thêm mèo thứ ba, giờ phát hiện ra!

A lắc đầu:

“Không thứ ba. mèo thôi.”

Vừa vừa dừng lúc, biết nói ánh ngập hại, sợ nổi:

“Có ngay phạm lầm. Trên tàu 1105 Dobby chiến thắng, càng c/ứu cậu.”

Tôi chớp mắt, ngác Bát.

“Cái gọi nhất chủ nhân đằng nó. Miêu dưỡng á/c âm tà, vì th/ai, do tâm nguyện lớn nhất bọn lợi dùng q/uỷ hút mèo nhỏ chiếm thân x/á/c, mưu đồ trốn tránh thiên đạo nhằm dương gian, mong muốn trọng thế(2).”

(2) trọng thế: lại

“Lý do bọn tấn công tàu 1105 bởi lão m/ù kia, Dobby người Anh coi mèo mình người thân nhất gia đình chăm sóc. mèo chính món ăn thơm ngon nhất. công đoạt liền mượn nhân người bọn che giấu người mình.

Thế lần bọn tính toán chỗ Dobby ch*t linh.

Vì thế đ/á/nh Dobby, mèo chiếm thứ mong muốn, vì bọn bèn thay đổi ý định, môt… ừm… ý á/c…”

Trong chợt hiện vài suy nghĩ bất an, nắm ch/ặt, móng gần cắm da thịt ra.

“Ý là, chúng… chúng…”

“Bọn l/ột da Dobby, lên người mình.”

A vừa nói vừa dài.

Hai trợn tin mình thấy.

“Sao Ý là, Dobby mỗi ngày suốt tháng qua là...”

“Là mèo á/c lên mình bộ da nó. ngay chính ném cậu học cách chăm sóc linh, học cách nấng dùng thân Dobby dùng hơi dưỡng, ấm người chúng.”

“Vậy, còn Dobby thì ch*t ư? Ý là, ch*t sao?”

“Miêu đương nhiên tan tro bụi. Thế suy Dobby còn bởi vì cần da Dobby. phi phách tán(3) thì tại, vì bọn l/ột Dobby đi.”

A nói xong, dài cái, ngước tôi:

“Dobby chưa từng nhà. Bắt kể tàu 1105 mèo kia tu hú chiếm tổ nhà. Kể hôm đâu đợi anh… đợi tìm nó.”

Trên ga tàu nhà, trời mưa lớn tạt mặt, lần này, lạnh lẽo nào.

Rốt cuộc Dobby đâu?

Thành phố biển người mông, lòng cực khó chịu, năm nay, từng đoạn từng đoạn hiện tôi.

Liệu trường đại học Hồ Sơn không, nơi học? dẫn trường, học, bạn bè tốt nghiệp, thêm người thân này, đưa trường cũ, đưa chứng kiến tuổi thanh xuân thăm nơi từng ở.

Hay Bệ/nh viện cưng Dr.Cat?

Tôi dẫn tắm, thậm chí vài lần suýt nữa bác sĩ phục, phẫu thuật triệt chúng, lần Dobby nói ngon nói ngọt, khuyên sổ xuống, nhắc triệt sản;

Tôi vốn người hướng ngoại, tan làm nhà, càng hơn, gian dẫn đi, năm dài đằng đẵng khoảng gian hạnh phúc nhớ chính gia đình người mèo ngồi quây quần bên bàn trà, giữa nước sôi ùng pha trà, nằm thảm, ăn đồ hộp cách lười nhác, chiếu bộ phim thích, bên sổ thì tuyết lất phất, khoảnh khắc tốt dừng lại.

Thật sự nếu như, gian mãi dừng khoảnh khắc thì tốt biết bao.

Tôi quầy đồ nướng vội vàng bắt xe, tiểu khu.

Lần này, a nắm góc áo âm sau.

Tôi ngờ rằng, sự tôi.

Trước từng nhắc đến, mặc dù phép rời Hồ Xuân Phong, mở hàng cưng nho nhỏ đây, Vĩ- người nhắc đến, phép rời nửa bước, nếu không, chắc gặp lớn.

Khi hỏi, giải nhẹ nhàng với trùng hợp nay, chế thả lỏng nhiều, cộng thêm hơi người che đậy, chắc lớn gì.

Lúc nhớ ra, tiệm đợi m/áu tanh nồng người ấy.

“Xảy thế?” hỏi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm