"Anh... đang lợi dụng rư/ợu đấy à?"
Người đàn ông trên dưới, lạnh lùng nói: là lãnh đạo cậu ấy."
"Tôi còn là bố ấy là đằng khác! Nói dối thì ai mà chả được?! Anh đặt ấy xuống."
Người đàn ông buông Tế rút điện thoại trong áo, lướt hình vài cái rồi đưa xem giao diện trò chuyện giữa ta và Tế.
Tôi khách sáo đón cẩn thận xem trên dưới.
Có vẻ là quen thật.
Nhưng yên tâm, dường như ta thấu suy nghĩ tôi, liền lôi thẻ căn cước ra.
“Cậu chụp ảnh đi. Có thể đi tra thông tin tôi."
Dưới ánh tôi, ta đưa Tế đi.
Tôi ánh sau biến mất góc phố, lúc này nhớ ra phía sau còn rắc rối.
Rắc rối và đã hôn nhau.
Rắc rối hơn dường như hắn sự thích tôi.
Cả hai mang thẻ căn cước, giờ giới rồi cũng về được ký túc xá.
Hai đi bộ trên đường, trước sau. Đêm khuya nhiệt độ hạ thấp đột ngột, nhịn được hắt xì.
Kỷ đi phía trước dừng bước, cởi ra.
Tôi tức nhận ra hắn định làm gì.
"Không cần..."
Chiếc bị đặt lên vai cách khoan nhượng.
Bàn tay hắn lại buông ra.
Giằng co hắn kéo nhẹ vạt lại, bị kéo về phía trước bước.
"Đừng đẩy ra."
Kỷ từ ôm ch/ặt hơn.
Lưng mang hơi hắn, áp vào nhịp tim hắn.
Tôi cảm thấy mình chỗ thoát, bị giam trong sự dàng mang tên Thưởng.
"Anh thích Hạ Kỳ."
Con đường vắng lặng chiếc vụt trái tim chưa bao giờ hoảng lo/ạn đến thế.