Beta Trong Truyện ABO

Chương 10

20/09/2025 16:00

Năm ngày ở quân kháng chiến, ngày nào tôi cũng đ/á/nh nhau, đ/ấm cho lũ Alpha chừa cái thói ngạo mạn.

"Này đại cao thủ! Cái gì mà... chín..."

Tôi thở dài nhắc: "Chín bước vận hành cơ giáp và lưu ý!"

"Đúng rồi! Giảng lại đi!"

Nhảy xuống từ cành cây, tôi dúi vào tay cậu ta tập tài liệu: "Lần thứ ba rồi đấy! Cầm lấy mà xem!"

Tiếng reo vui vang lên. Một người lính chạy biến mất sau khi cảm ơn rối rít.

Đa số quân kháng chiến xuất thân vùng quê nghèo, ít được đào tạo bài bản. Nhìn họ mò mẫm vận hành cơ giáp, tôi đành đứng ra hướng dẫn tỉ mỉ.

"Này! Thiếu chủ gọi!"

Tôi lững thững đến gặp Cố Ánh Nam.

"Tiểu Chiêu! Bọn côn trùng bạo động!" Gương mặt cậu ấy tái nhợt, "Tình hình biên giới nguy cấp lắm!"

Truyền hình chiếu lên màn hình đỏ lòm những chấm đang tràn về biên giới Liên Bang - nơi tập trung những hành tinh nghèo đói nhất.

"Con côn trùng mẫu đi/ên rồi à?" Tôi nghiến răng, "Đẻ như đi ỉa thế kia!"

Cố Ánh Nam ngập ngừng: "Chiều nay đàm phán với Liên Bang, cậu đi cùng nhé?"

"Đi!" Tôi gật đầu quả quyết. Lũ chính khách xảo trá kia chắc chắn sẽ lợi dụng tình thế vơ vét.

Cuộc họp diễn ra như dự kiến. Phe quân kháng chiến và Liên Bang đối mặt nhau. Tôi đi theo Cố Ánh Nam với vai trò phó quan.

Không ngoài dự đoán, phe Liên Bang do Mạnh Cửu An dẫn đầu. Nghe nữa tháng nay hắn như đi/ên cuồ/ng xông pha trận mạc.

"Bảo sao Phó quan Minh nghỉ việc nhanh thế!" Mạnh Cửu An châm chọc, "Hóa ra đã tìm được cây cao ngả bóng cả rồi!"

Cố Ánh Nam bắt tay đối phương, nhoẻn miệng: "Chim khôn đậu cành lành, đâu chẳng là lẽ thường?"

Bàn tay hai người siết ch/ặt. Mạnh Cửu An nhe răng: "Xem ra các người cũng biết trọng dụng nhân tài!"

Không khí căng thẳng bao trùm từ phút đầu. Đúng như dự đoán, lũ chính trị gia sau màn hình đòi tăng thuế vùng biên để bù lỗ chiến tranh.

Cố Ánh Nam cự tuyệt gay gắt. Tranh cãi n/ổ ra, buổi họp đổ vỡ.

Đêm xuống. Vừa bước khỏi phòng họp tạm, tôi hít đầy lồng ng/ực hơi lạnh. Chưa kịp thở ra, đã bị một bàn tay từ bóng tối chụp lên miệng.

Tôi phản kích nhanh như c/ắt, đầu gối đ/á/nh lên bụng đối phương. Nắm đ/ấm trúng mặt kẻ tấn công khiến hắn rên đ/au quen thuộc.

"Minh Chiêu!"

"Gọi bố làm gì?"

Mạnh Cửu An trợn mắt nhìn tôi. Tôi bụm miệng cười thầm.

Hai người đấu vật lăn lộn trên bãi cỏ. Mạnh Cửu An gằn giọng: "Vì một tên Omega mà bỏ rơi tôi?"

Tôi đạp mạnh: "Cậu ấy là bạn thân của tôi!"

"Bạn thân?" Hắn cười khẩy, "Thích Omega hả? Alpha không tốt bằng sao? Cậu tưởng tên Omega đó tốt bụng lắm sao? Hồi đó vụ rư/ợu đổ hoàn toàn là dàn dựng!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75