Được được lắm!
Ông chẳng là của cả không?
Từ sau hôm đó, bắt đầu sinh ý định chi/ếm h/ữu ấy, nữa nó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức nửa đêm phải bật dậy, xố/i nước lạnh để tĩnh.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, đã thể nào ngủ nổi.
Thế là bật dậy ngay đêm, m/ua một căn thự và bắt đầu tìm đồ dùng trên mạng.
Càng xem, càng m/á phải x/ối thêm một nước lạnh nữa yên.
Kết quả hôm sau, bị
Đầu óc c/u ồ ng, cả người khó chẳng muốn tiếp ai.
Thằng bạn khố của bày trò:
"Úi chà, thiếu gia Mạc chúng ta 'làm việc quá sức'
Tôi bực bội đẩy khuôn mặt nó ra xa. Nhưng ngờ chạm phải mắt đầy ch/ế gi/ễu của đứng ở cửa.
Cậu đã hết.
Mà có ý định phủ nhận.
Vì sớm muộn sẽ 'làm việc quá sức' thôi!
Tôi nở một nụ cười Nhượng.
Cậu mặt sang chỗ khác, cầm đọc, nhưng bàn tay s/i ế t ch/ặt lấy như thể điều đó gây ch/ấn đ/ộng.
Sau giờ học, đẩy vào quan tâm đến mắt kh ó chịu của ấy, bảo tài xế lái đi.
"Thật ra, này muốn cậu."
Hành động c/hống c/ự của Cậu mắt nghi hoặc, như thể một con người hoàn toàn xa lạ.
Tôi dài, cố gắng xoa dịu cảm của ấy:
"Tôi nên vì suy nghĩ k/ỷ của để ý đến cảm giác của cậu… làm ra những như vậy. Sau này sẽ làm nữa."
Sẽ nữa!
Nhưng chắc chắn sẽ còn tiếp tục, thậm chí là thường
"Tôi biết thích tôi, thậm chí cực kỳ gh/ét tôi. hứa sau lời này, tuyệt đối sẽ quấy rầy
Phải, nếu chán rồi thì bye thôi!
"Vậy… có thể cùng một bữa cơm, coi như tha thứ được không?"
Vậy thì, đồng ý đi!
Tiết nói gì, chỉ thẳng vào mắt tôi.
Ánh mắt như thể muốn thấu mọi â m mư/u của tôi.
Tôi nhịn được cúi đầu.
"Được."
Nghe câu trả lời chắc chắn của Nhượng, khóe nhếch thành một nụ cười thắng.