Tôi ngủ ngon chút nào, còn gặp phải một giấc mơ cực kỳ quái dị.
Trong mơ có một thều thào, từ trái lướt sang phải.
Giọng ấy bảo, phong lưu tùy hứng, giày xéo tình cảm người khác, đáng bị trừng ph/ạt.
Còn ph/ạt cái gì, nó suy hồi lâu, rồi “Ph/ạt từ nay, câu miệng thì được giải tỏa.”
Trong mơ, cười ha hả suốt một hồi.
Tỉnh dậy thì cười nổi nữa.
Vì chào buổi chào xong rồi quyết chịu hạ xuống.
Tôi dùng đủ mọi cách rồi, vô c/ứu chữa.
Ch*t ti/ệt.
Tôi luống xuống giường nước lạnh, rồi luống quấn khăn trèo lên giường.
Tôi run cập trong chăn.
Thật đúng ch*t ti/ệt.
N/ão chạy hết tốc lực, thôi thì chút giới hạn tuổi vậy.
Tôi điện thoại thuần mở trang web, thanh tiến độ…
Tôi thưởng thức mười phút khuôn mặt vô cảm, rồi tắt màn hình, bụm mặt lại.
Tiêu rồi! Sao này!
Tôi bắt đầu nhớ giấc mơ kỳ đó, cái nhỉ?
À....câu miệng. câu miệng cái quái cơ chứ!
Đầu óc rối bời, chọn cầu c/ứu sự trợ bên ngoài.
Thẩm Phan lên tiếng, Từ Nham cười, dùng điệu châm chọc bắt chước tôi:
“Chẳng phải cái này Phan~ với~”
Tôi nếu gh/ê này, thì bỏ kiêu hãnh này luôn.
Nhưng lại, hình như thật sự hay câu này hàng ngày.
Ngay cả thu áo, buộc đều Phan, với~”
Nhìn chỗ nào đó hăng nuốt nước bọt.
.....
Thẩm Phan đầu nhìn tôi: “Hửm?”
Tôi nhìn điện thoại sắp hết pin, mở “Giúp rớ lấy sạc dự phòng.”
‘Ừ.” Hắn đứng dậy đi bàn tôi, sạc dự phòng lên bấm thử, “Hết điện rồi, dùng đi.”
Hắn xong vừa định quay về.
“Khoan đã.”
Tôi gọi hắn lại, nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.
Tôi mở miệng, r/un r/ẩy.
“Trước.... trước hết lấy ăn.”