Khương Dã vốn đang dựa vào thân cây bên cạnh tôi, cúi đầu nói chuyện với tôi

Ngay giây sau, quả bóng đ/ập tới như trời giáng.

Khương Dã nghiêng người ôm ch/ặt lấy tôi vào lòng.

Khoảng cách gần đến nỗi tôi nghe rõ nhịp tim anh đ/ập thình thịch, khiến trái tim vốn nặng trĩu của tôi cũng đua theo nhịp chạy.

"Ưm!"

Anh rên khẽ.

"Khương Dã, không sao chứ?"

Anh nghiến răng đáp: "Tôi ổn."

Buông tôi ra, anh xoay người bước về phía Lâm Việt, túm ch/ặt cổ áo hắn:

"Mày cố ý đúng không?"

Lâm Việt cười nhếch mép giơ hai tay lên:

"Xin lỗi nhé, trượt tay thôi."

Kể từ lần trước tôi đe dọa Lâm Việt, giữa hắn và Khương Lâm Hy dường như đã có bức tường ngăn cách.

Giang Thần và Khương Lâm Hy càng thân thiết, hắn lại càng tìm cách gây sự với tôi.

Ban đầu chỉ là những thăm dò nhỏ, thấy tôi không phản ứng.

Liền bắt đầu dần dần tăng mức độ, giống như đã từng đối xử với Khoáng Dã., y hệt cách từng đối xử với Khương Dã.

Tôi cúi mắt im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Khuông Dã.

"Trượt tay cái con khỉ!"

Hô hấp của cậu ấy trầm xuống, giơ nắm đ/ấm đấm thẳng vào mặt Lâm Việt, Lâm Việt đ/au đớn kêu lên

"Ưm!"

Một tiếng nện đanh, vết bầm tím lập tức hiện trên gương mặt Lâm Việt.

"Khương Dã, mày dám đ/á/nh tao?"

"Động vào Ôn Hữu, đ/á/nh ch*t mày cũng đáng!"

Lâm Việt định xông tới liền bị bạn học kéo lại, từ xa đã thấy bóng Giang Thần và Khương Lâm Hy tiến lại gần.

"Hừ, quên mất ai là người đầu tiên nói chuyện với mày khi mới về gia tộc Khương rồi à?"

Khương Dã phớt lờ, quay sang dặn tôi: "Tránh ra xa đi."

Tôi vẫn im lặng.

Anh thở dài đưa tay xoa nhẹ tóc tôi:

"Ôn Hữu, nghe lời đi."

Tôi khép mí mắt, lùi hai bước về sau.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm