Ban năng hôn của Tưởng X/á/c non nớt ngoài tưởng tượng.
Dĩ nhiên không nhận đó.
Bởi bản còn vụng hơn.
Nhưng mấy chốc, Tưởng X/á/c nhanh chóng nắm bắt thuật. Một tay anh đỡ lấy sau tôi, môi răng quýt.
Cả hai đều sữa tắm của khách sạn, người hoàn đồng nhất.
Dưới hơi ấm cao bất thường tỏa từ anh.
Tất cả như hòa thành chóng mặt ngây ngất.
Chiếc kẹo mút đưa lại vào miệng khi tâm trí vẫn còn mơ hồ.
Tưởng X/á/c không làm phiền bàn tay vụng lau vệt nước bọt môi rồi tiếp tục lựa phim.
Khi tỉnh táo lại, khẽ kéo vạt áo anh:
"Tưởng X/á/c, em hôn nữa."
"......"
Người ông vốn đang gồng mình tỏ điềm tĩnh lập tức phòng thủ.
Anh ch/ửi thề một câu.
Ném khiển đi, quay lại.
Ánh mắt ch/áy rực.
Như lửa.
Thế là chúng lựa bộ phim nào, kẹo mút đó cũng rõ nằm thùng rác hay ở góc xó xỉnh nào rồi.
Chẳng ai để ý.
Chỉ nhớ lúc Tưởng X/á/c cuối lau vệt ẩm khóe miệng tôi, giọng khản đặc thốt lên:
"Vị ô mai quá."
Dù cuối cùng hai đứa chỉ thuần túy trò chuyện dưới chăn, diễn biến này khiến vừa mãn vừa ngại ngùng.
Ngồi quán cà phê của mình, tay bờ môi còn hơi hân hoan phía công diện.
Bụi trời.
Không thấy bóng dáng Tưởng X/á/c.
Tôi cũng bận tâm.
Mải mê tưởng tượng đường cơ cuồn cuộn cánh tay anh lúc lao động.
Đột nhiên, điện thoại im lặng bỗng vang chuông.
Nhìn thấy hiển thị, tâm trí chùng xuống.
Hoảng hốt chằm chằm vào màn hình, khi phương kiên nhẫn cúp máy.
Không biết bao sau.
Cốc cốc.
Tiếng ngẫu hứng vang mặt quán cà phê.
Tôi ngẩng gặp ánh mắt anh chàng hoàng cao của mình.