Lúc đi tiễn dâu, mới ra rằng, làng không biết hôn và tang lễ tổ nhau điều cấm kỵ nhất, muốn làm cho bớt việc đi.
Thứ mấy người họ khiêng không kiệu hỷ qu/an t/ài.
Họ mặc đồ tang, tạo nên đối lập rõ ràng với tôi.
Kèn xô na vang gió bay hết tiền giấy về phía tôi, một tờ tiền giấy màu trắng rơi trên bông hoa đỏ trên ng/ực tôi.
Hôn tổ tang lễ biến thành sát* oán khí ngập trời.
*sát: một loại hình thành do oán khí tích tụ
Trong biết giao linh h/ồn, những thứ khác lớp da lông*, không c/ứu những người khác, mấy chục người tham gia rước dâu nhưng cuối thì người duy nhất trốn thoát.
*lớp da lông: ý bề ngoài chứ chưa tinh túy
Linh h/ồn em gái người chồng á/c em ch*t trong ngày âm hôn.
Tôi sợ mức chạy bò về xuất hiện cửa nhà tôi, nói với một cách trịnh trọng: “Tiểu trở thành rồi”
Tôi không chống mệnh lệnh bố, cũng khuyên nhủ, nhét một cây nến vào tay tôi:
“Đông Táo, ngọn nến này vệ mạng sống, nếu không tắt thì Tiểu không tìm con”
“Con tìm Phúc, hãy để Phúc nhìn thấy ngọn nến này, nếu em trai nhìn thấy thì đi con”
“Ta tính ra Phúc đang ở phía Đông Nam, nơi lúc sống em trai thường chơi, hãy đó tìm thật cẩn thận.”
Đại kiên nhẫn dò tôi, bố hút th/uốc, đôi mắt đỏ như m/áu nheo nhìn với vẻ kh/inh thường rồi nói:
“Chỉ một bé ch*t thôi xem mày dọa thành gì kìa, tích gì chứ, nếu trâu bò thật thì sao không tìm tao và mẹ mày, kẻ nhát gan, sợ ch*t như mày thì mới sợ nó.”