34 .
Vân đã trả lại cốt của mẹ tôi.
Anh đã gọi cuộc điện thoại, gửi nhắn, nhưng đều nghe.
Sau đó.
Anh bắt đứng dưới đêm này qua đêm khác.
Người yêu thể diện nhất, râu rối bời như người lang thang.
Ngay cả nhóm cộng đồng khu vực cũng nói.
“Trời ơi, là cậu thanh niên ai, đứng dưới lớn, thật là nghiệp.”
Tôi xuống, thấy dáng đứng thẳng tắp của Áng.
“Chậc, sao ta ch*t đuối dưới luôn Chu ở phía sau thò nhìn.
Tôi nhẹ vào ấy, hiệu chú nhỏ này ở lại mình cầm ô xuống.
Nhìn thấy tôi, lập sáng rực, “Miên... Giang!”
Đã nhiều năm nghe thấy gọi cái tên chốc lát có chút bối rối.
“Tôi sai Em… có thể tha không?”
Anh cố tiến tới nắm tôi, nhưng thức lùi lại bước.
Vân sững khuôn mặt hiện đầy tổn thương.
“Tôi còn hội nữa, không?”
Chúng đã từng có hội, nhưng cùng vẫn bị h/ủy ho/ại những và nghi ngờ.
Tôi cười đến rơi nước mắt.
“Tôi nói sự thật, nhưng tin. Áng, tình yêu của ích kỷ và nông thế giới xoay chuyển theo ý anh, cũng là mà có thể gọi đến đuổi đi.”
“Tôi rồi.”
Vân nói nhỏ.
Anh từ đâu rút d/ao, nghe thấy phía sau từ cửa cầu thang có tiếng hét k/inh của Chu lén lút theo.
Anh nghiêm túc tôi.
“Tôi đ/âm d/ao vào mình có thể làm ng/uôi gi/ận không?”
Tôi chưa kịp phản ứng, đột nắm lấy tôi, giơ cao d/ao, ngần ngại đ/âm vào bụng mình!
Một nhát, lại nhát.
M/áu ấm dính đầy lên và mặt tôi, cổ họng như bị gì đó chặn lại, nói được nào.
Anh nắm chuôi d/ao, môi trắng bệch.
“Giang Giang, đáng ch*t ngàn lần. Em… đừng… đừng mặc tôi.”
Anh lại giơ lên.
Một đôi ấm áp tôi, cũng biển m/áu dưới đất.
Chu thì thầm vào tai tôi, “Đừng sợ.”
Rồi lại m/ắng Áng.
“Đồ đi/ên, muốn ch*t thì ch*t xa ra!” đ/á d/ao gọi cấp c/ứu.
Dưới đất là vũng m/áu lớn, mặt mày tái mét, nhưng vẫn cố tôi.
Cho đến bị đưa lên xe, ánh của vẫn rời chút nào.
Anh c/ầu x/in tha ấy.
Mọi người đều nói, đi/ên rồi.
35 .
Cho đến vào thang vẫn còn r/un r/ẩy.
Chu tôi, gương mặt luôn căng thẳng.
Cho đến vào trước tiên lấy chiếc chăn bọc lại, lo lắng lấy nước tắm tôi.
Trong trình nói nào.
Tôi đang gi/ận.
Tức gi/ận vì đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Khi bế vào tắm, bị ngoài.
Tôi đưa áo ấy.
Chu im lặng lâu, cùng thở dài, cùng ngồi vào tắm.
Anh nhẹ nhàng lưng tôi, như đang đứa trẻ sơ sinh, “Được đừng sợ, sao nữa rồi.”
Tôi lâu, “Để kể nghe câu nhé.”