"Đi thôi, đừng phí gian nữa!" rời quán ăn, quay lại xe.
Chiếc xe từ lăn qua thị trấn nhỏ, phố tanh người đi hiếm thấy.
Thỉnh thoảng cụ già ngồi dưới mái hiên nhà mình, ánh mắt dõi theo bóng xe chúng tận cuối phố.
Mãi lớn, mới như sống bắt đầu lắm mồm:
"Này, anh nghĩ lúc nãy phải thực sự gặp m/a không?"
"Có thật thì đã sao? Mạng khác các người, thầy bói còn chẳng dám xem số!"
Không cần đợi phản ứng, hắn đã bịa chuyện về quá oai hùng:
"Tôi thằng làm mai táng, ngày ngày tiếp xúc với người ch*t. từng ở đấy mấy ngày, đêm nào nghe đủ thứ âm thanh."
"Nói thật nhé, m/a q/uỷ nào chẳng đ/áng s/ợ bằng người. Có thằng sợ phát khiếp, tè đấy."
Xe chui qua hầm, mắt bỗng tối bên là đ/á, trước chỉ còn lối đi.
Khổng lôi điện chụp lia hét đi lại vì "cảnh đẹp quá".
Khoảng 3 chiều, đột tối om.
Khổng nhăn mặt: "Mới mấy thế này? Vùng này phải 6 tối trời mới chập choạng chứ?"
Đột tiếng phanh khô khốc vang lên sau như chiếc xe mất lái đang lao thẳng về chúng tôi!
Khổng hoảng hốt nắm ch/ặt vịn, hai ôm lấy đầu. Nhưng chờ mãi chẳng xe đâu.
"Làm sao thế?"
Hắn ngoái cổ quanh nhưng trên chỉ mỗi xe chúng tôi.
"Anh nghe tiếng gì à?" trợn mắt hỏi tôi.
"Trưa nắng gắt làm nhựa giãn nở, đủ thứ âm thanh phát là thường." thản thẳng.
Khổng "xì" tiếng, ngả người ghế.
Chưa đầy năm phút sau, qua khúc cua, chúng đoạn lan can bị húc hỏng.
Trên đen nhánh còn in hằn vết phanh rệt.
Khổng nuốt nước bọt ực cái, hiểu nghĩ gì liếc tôi.
Tôi im lặng. Chỉ là t/ai n/ạn thôi mà. Những con quanh co với hạn như này, xảy t/ai n/ạn là chuyện quá đỗi thường.