TA MANG KIẾM GÃY MỜI TRĂNG SÁNG

Chương 4

30/10/2025 16:35

Y phục trên người Thời Khanh bị cành cây cào rá/ch không ít. Ngài ấy không phân biệt được phương hướng, cũng không nhìn thấy nguy hiểm. Để bảo vệ ta, trên mặt và khắp người ngài ấy đều là những vết m.á.u do va chạm.

Nghe thấy tiếng ta tỉnh, ngài ấy còn cười đưa cho ta vài trái dại: “Hái trên đường, ta ăn thử rồi, không có đ/ộc.”

Hệ thống không hiểu: 【Tại sao hắn lại tốt với ngươi như vậy? Ngay từ đầu câu chuyện, rõ ràng hắn rất oán h/ận Tần Trúc và Thẩm Chương.】

Hệ thống không hiểu tình cảm của con người. Nó không hiểu, tại sao Thời Khanh lại không yêu hai nhân vật chính xuất sắc, mà lại gần gũi với một kẻ vô dụng chỉ biết chăn trâu?

Lại còn cam tâm tình nguyện vì ta mà bị thương. Đây là sự đối đãi mà ngay cả nhân vật chính cũng chưa từng có.

Cắn một miếng trái dại, ngọt thấu tim gan:【Ngài ấy vẫn luôn tốt như vậy, tốt với tất cả mọi người. Bất kể là một kẻ ăn mày, hay một đống phế liệu, đều đối xử như nhau.】 Đây mới là Thời Khanh của đạo Thương Sinh. Một vị tiên nhân chưa từng bị giam cầm linh h/ồn.

Ta không biết một vị tiên nhân đã mất đi đôi mắt làm cách nào để kéo một kẻ vướng víu như ta thoát khỏi sương đ/ộc. Cũng không biết ngài ấy đã nhặt củi ra sao, tìm được một cái hang động, nhóm lửa chăm sóc cho ta. Ta chỉ biết, đây là mạng sống thứ ba mà tiên nhân đã ban cho ta.

Ta phải dọn sạch con đường phía trước cho ngài ấy. Tiến lên không lùi bước.

11.

Trời sáng, ta cõng Thời Khanh lên đường trở lại.

Từ đằng xa đã nhìn thấy cây Trọng Minh Thảo đung đưa trong gió, bên cạnh nó còn có một người đang ôm ki/ếm.

Người đó ta biết — Thẩm Chương. Là một nhân vật chính khác trong câu chuyện.

Sau chuyện ngày hôm qua, câu hỏi của hệ thống ngày càng nhiều:【Thẩm Chương đích thân canh giữ Trọng Minh Thảo, ngươi nghĩ mình còn cơ hội không? Đã đến bước này rồi, tại sao vẫn không chịu buông hắn ra? Chỉ vì hắn có ơn với ngươi thôi sao?】

Không chỉ vì điều này. Là vì tiên nhân xứng đáng. Ngài ấy xứng đáng được tất cả mọi người đối xử tốt.

Ta không cam lòng, đưa tay ra, một luồng ki/ếm khí sắc bén ập tới. Từ vai cho đến mu bàn tay.

Thẩm Chương so với Tần Trúc, còn tà/n nh/ẫn hơn. Hắn là người đầu tiên trong câu chuyện nhận ra tình cảm của mình, cũng là người đầu tiên nghĩ ra cách rút cốt giam cầm.

Nói chính x/á/c, Thẩm Chương là chủ mưu của cái gọi là “cuộc sống hạnh phúc” này.

Một người như vậy, tà/n nh/ẫn với chính mình, cũng tà/n nh/ẫn với người khác. Vì vậy nhát ki/ếm này của hắn, nhắm thẳng vào giữa trán ta. Mũi ki/ếm cách mắt ta, không quá một ngón tay.

Ánh mắt Thẩm Chương nhìn ta kh/inh bỉ, hắn đưa tay bịt mũi, dường như không thể tin được tiên nhân lại bị một kẻ chăn trâu như ta nhặt được: “Trước khi ta nổi gi/ận, mau đặt Thời Khanh xuống, rồi cút đi cho khuất mắt.”

Hệ thống thở dài, xích lại gần xem náo nhiệt: 【Ngươi tiêu đời rồi! Giờ ngươi quỳ xuống c/ầu x/in, trả người về, vẫn còn kịp.】

Hai chân ta mềm nhũn, thật sự quỳ xuống đất: “Tiên nhân! Nương tử của tiểu nhân bị bệ/nh rồi, Thần y nói cần hái một chút hoa Song Sinh để sắc th/uốc. Trên núi Kỳ Lân có nhiều hoa như vậy, ngài đại từ đại bi, có thể cho tiểu nhân hai đóa được không? Một đóa! Một đóa cũng được! Nương tử của tiểu nhân đang chờ để c/ứu mạng!”

Khi nói, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt ta. Thật sự là người nghe thấy phải rơi lệ, người nhìn thấy phải đ/au lòng. Diễn đến mức ngay cả ta cũng sắp tin rồi.

Hệ thống: 【?】

【Ngươi, cái đồ ki/ếm nhân c.h.ế.t tiệt! Lại bày trò gì nữa đấy!】

12.

Thẩm Chương nhíu mày, nhìn những đóa hoa bao quanh cây Trọng Minh Thảo, có chút không thể tin nổi: “Ngươi không phải đến vì Trọng Minh Thảo?”

Ta quẹt quẹt mấy cái lên mặt: “Trọng Minh Thảo gì ạ? Thần y không có nói, chỉ nói cần hoa Song Sinh.”

Thẩm Chương không cam lòng hỏi: “Vậy đó thật sự là nương tử của ngươi?”

Ta dùng vạt áo lau sạch mặt, cẩn thận hôn một cái lên mặt tiên nhân, đầy mùi phấn son: “Không phải nương tử của tiểu nhân mà còn để tiểu nhân hôn?”

Thẩm Chương lại nhìn kỹ dung nhan dưới lớp khăn che mặt hai lần, rồi bỏ cuộc.

Vị Thời Khanh trong lòng hắn, cao quý vô cùng. Là vị sư tôn mà ngay cả ở M/a giới, hắn và Tần Trúc chỉ chạm vào một cái thôi, cũng sẽ bị phản kháng dữ dội. Tuyệt đối không thể để một kẻ chăn trâu lại gần, còn làm càn như vậy.

Người trước mặt này thật sự không phải Thời Khanh. Mắt không thấy tâm không phiền, hắn gi/ật lấy hai đóa hoa Song Sinh nhét vào tay ta: “Cầm lấy rồi cút đi cho nhanh!”

Ta mừng rỡ cầm lấy, cẩn thận đỡ Thời Khanh đi xuống núi.

Trong núi có chim bay, có thú chạy. Âm thanh đan xen vào nhau, cũng không át được tiếng trống n.g.ự.c đ/ập dồn dập của ta.

Đầu óc trống rỗng. Tay cũng không ngừng đổ mồ hôi. Răng đ/au, đầu gối hình như cũng hơi đ/au.

“Xin lỗi…”

Đối phương cong môi cười cười: “Không sao đâu, Thủ Thời. Bất đắc dĩ, ta hiểu cho ngươi.”

Mũi ta có chút cay cay, những giọt nước mắt đã kìm nén từ lâu tuôn rơi. Tiên nhân quá tốt.

Tốt đến mức có chút ngốc nghếch.

Ngay cả khi bị Tần Trúc và bọn hắn dùng xích sắt nh/ốt trên giường, ngài ấy cũng chỉ khẽ nhíu mày. Nói chỉ cần từ nay về sau biết hối lỗi, mọi chuyện có thể bỏ qua. Bọn họ vẫn là những đệ tử tốt của ngài.

Tiếng nức nở quá lớn, Thời Khanh mò mẫm lau nước mắt cho ta: “Thủ Thời, mắt của ta không sao đâu. Thẩm Chương có bản lĩnh lớn, hắn canh giữ Trọng Minh Thảo, chúng ta không lấy được. Ngươi đừng vì ta mà mạo hiểm.”

Ta nắm ch/ặt hoa Song Sinh trong tay, gật đầu đồng ý. Không sao đâu tiên nhân. Không có Trọng Minh Thảo, ta cũng có thể chữa lành đôi mắt cho ngài.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm