18.
Sáng tỉnh dậy,
Cố Hàn vẫn chưa nhàng dựa đầu vào bên cổ gương mặt dàng trong giấc ngủ, hơi thở áp.
Bả vai lộ ra ngoài chăn, chắc, đường nét mà.
Ánh nắng làn da ngần của cậu ấy, như rắc lớp mật ong đặn.
So với những người mẫu nam cao nhất trên sàn diễn còn rũ hơn.
Tôi bất đỏ mặt.
Tôi quay đầu, vừa định xuống giường tìm mặc.
Ngay sau đó, cánh phía sau giữ ch/ặt dễ dàng kéo về trong ng/ực.
Giọng trầm khàn của Cố Hàn rõ ràng mang theo sự vui vẻ: "Thế nào, chiếm nghi của rồi còn chạy?"
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy: chỉ tìm áo."
"Không cần tìm để người khác mang đến được." Cố Hàn nói: "Quần rá/ch cả, không thể mặc được."
Tôi chậm chạp ồ tiếng.
Trong phòng nên ắng. Cố Hàn và nhìn nhau lúc, nhiên nhàng xin lỗi.
"Tôi nhớ ra, chưa bao giờ với cậu câu 'Tôi yêu cậu'."
Cậu nở nụ cười khổ: luôn sợ cậu chối nên thà rằng lặng ở bên cậu."
Hóa ra cậu có nỗi giống như tôi.
Tôi không nhịn cười lên--
"Cố Hàn, hóa ra cậu và những kẻ nhát như q/uỷ."
Nghĩ hồi, quyết định thẳng thắn với cậu về việc mình đồng thời uyển tỏ: "Có lẽ cậu sẽ làm giải dược cho đời."
Tôi nghĩ cậu nghe câu đó sẽ nhiên hoặc sợ hãi.
Không nghĩ tới, cậu lại cười vui vẻ hơn:
"Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Nói xong, cậu lén lút dùng vào ngón út của trong chăn.
Giống như ngoéo lời thề.
Cùng lúc đó, nghe thấy giọng cậu ấy, dàng lại thành kính:
"Vậy đời, không phép thất hứa."
Tôi mỉm cười với cậu ấy.
Nhẹ nhàng lắc lư ngón út đang bị cuốn ch/ặt của mình.
Sau đó nói:
"Ừ, sẽ không thất hứa."
(Hết)