Tối hôm đó vừa chợp bỗng luồng sáng lóe qua mí mắt.
Tôi lập tức bật dậy.
Dạo gần đây việc ăn ở trại bọ bắt đầu khởi sắc, lỡ kẻ nào lẻn phá sao?
Tôi lặng lẽ bám theo, thấy chìa khóa cửa.
Là tôi.
Giờ rồi mà còn đến trại gì?
Tôi vào, chỉ đứng ở cửa, nghe được đang trò bên trong.
Bố nói:
"Bảo của anh, hôm cảm thấy thế nào rồi?"
"Ừ, biết nhớ mà."
Giọng đó nhẹ nhàng đến kỳ lạ, nghe cô gì.
Không lâu sau, bên truyền ra âm thể miêu tả...
Tôi bịt miệng lại, sững sờ tin nổi.
Bố vậy mà... giấu trại bọ mà hay biết gì.
Ngay sau khi mất tích!
Nhưng trại bọ ngày kiểm tra cho cả chục lần.
Khóa cửa là do đích thân móc vào, sao thể giấu được người?
Tôi bỗng nhớ đến tiếng nức nở mơ hồ chiều hôm trước, cả lạnh mồ hôi.
Gió mùa đông thổi qua, lạnh buốt tận xươ/ng tủy.
Bố hồng hộc, kia:
"Em chỉ là chưa quen cơ thể thôi, qua thời nữa là thể ra ngoài rồi."
"Anh lừa gì? Anh hứa, như trước, hại đâu, tất cả là vì cái nhà này..."
Lần nghe tiếng trả lời, khẽ, âm điệu kỳ quái, như đang học lần đầu.
Tôi lặng lẽ quay về phòng, lâu sau, khoá cửa rồi rời đi.
Tôi thức trắng đêm, rời cánh cửa kia.
Khó lắm được trời sáng, vội cửa kiểm tra.
Bên nhiên chẳng cả.
Bể nuôi bọ chật hẹp, cao chưa đến nửa mét, nhìn cái là hết thể nào giấu người.
Các ổ khóa kiểm tra kỹ, đa đã lâu dùng, khóa hoen gỉ, sàn phủ đầy bụi, giẫm lên là in dấu ràng.
Tôi còn lục cả khu đồ cũ, chỉ thấy vài bao bì và vỏ bị vứt đi.
Người tối qua tôi... cứ thế biến mất?
Tối đến giả vờ và nhiên đến.
Bên vang lên tiếng trò "phụ nữ".
Bố gần như đêm nào đến.
Tôi thức trắng ba đêm liền, sáng sớm đến kiểm tra thật kỹ, chắc ai ra vào.
Vậy thứ đêm trò tôi...
Rốt cuộc là cái gì?