28
Khi vội về nhà, Hạ đã lo/ạn lên.
Hoàng ch*t bệ/nh, bị th/iêu sẽ bằng một ngọn lửa.
Nhưng Hạ có một giang sơn rộng lớn, với vô vàn vùng đất phú, các hoàng tử đều muốn có nó.
Vì vậy bọn họ tranh giành, tranh mức chẳng còn nhớ đã đi đâu.
Nhưng phải trốn kỹ.
Hoàng tỷ ch*t trong cung chẳng qua là vì muốn hoàn thành trách nhiệm một công chúa, bảo vệ mảnh đất nhỏ bé nước Tề chúng ta.
Nguyện vọng hoàng tỷ chính là vọng ta.
Ta khẽ hát, mang theo bước vào hoàng lăng.
Những canh giữ lăng như gặp phải q/uỷ, nhưng họ vẫn nhận ra ta.
Ta hoàng quỳ xuống đất mở ra.
Một thối khó tả từ trong tỏa ra.
"Công chúa, đây là...?" canh giữ lăng dè dặt hỏi ta.
Ta lời, lấy ra một hộp ăn từ trong lý, mở nó ra.
Nước bẩn đục ngầu, thối khó tả, những cục cứng màu đỏ, giòi bọ ch*t…
Ta chằm chằm vào thứ trong hộp ăn, mỉm cười: "Hoàng những thứ mà hoàng lấy đi từ đã bắt hắn đích bù đắp lại cho tỷ rồi."
Người giữ lăng sắc mặt biến liên tục, mơ nhớ lại th/ể công chúa Quân Hoa được về, cũng nhận ra thứ gì đang nằm trong hộp ăn.
"Ọe!..."
Hắn nhịn được, chưa kịp xin đã ra.
…
"Hoàng ngửi hương chế thì vui lắm, vui thì sẽ lại trong cung lâu dần hắn sẽ yêu ta. Không ngửi được hương thì sẽ đ/au khổ."
Ta vuốt cái tên khắc trên bia hoàng vừa vừa rơi nước mắt:
"Tỷ xem, hoàng đã nói là có thể chế ra th/uốc khiến mãi thích mà."
Ta quay đầu lên bầu trời, ánh mặt trời chói lọi.
Ta nheo mắt thẳng vào ánh nắng gay gắt, ngón vẽ theo đường viền bia m/ộ.
Hoàng kiếp sau lại làm muội được không?