02

Trong lúc âm thầm tiếc cho nhân phẩm đã bỗng có ai đó hôn môi Một tiếng vang lên!

Trong gian yên tĩnh của túc xá, nó đặc rõ ràng và đầy ám muội.

?

Tôi tức tỉnh táo hẳn.

Không thể tin được mà nhìn chằm vào Lục Triều nhắm mắt, vẻ mặt đờ đẫn.

"Cậu hôn tôi?”

"Cậu c/on hôn tr/ộm tôi?!

"Mẹ kiếp, hôn má thôi đến nụ hôn đầu của lão tử còn muốn cư/ớp nữa à?!

"Cút đi cút đi!!"

"..."

Cậu ta cút, cũng chẳng đáp lại, chí còn cúi đầu hôn lần nữa.

Tôi vừa tức vừa x/ấu hổ, vội vàng muốn ta ra.

Nhưng Lục Triều đã cao hơn cái đầu, thân hình cũng to hơn tôi.

Trong khi ta xuyên chơi bóng rổ vận động, suốt ngày ở trong túc xá.

Sức chênh lệch quá lớn, nên hoàn toàn nổi ta.

Thậm chí cả hai tay còn bị ta nắm mẽ và khốc.

Tôi càng h/oảng s/ợ hơn.

Sợ phiền đến những người bạn cùng phòng ngủ say, chỉ có thể cố gắng hạ thấp giọng mà m/ắng ta.

"Lục Triều, ch*t rồi!”

"Buông tay ra cho tôi! Nếu còn trò l/ưu nữa sẽ đ/á xuống giường để tỉnh táo ngay!’’

"Nghe rõ chưa?"

"Muốn hôn..."

Cậu ta đột ngột lẩm bẩm một thở nóng hổi vào mặt tôi.

Tôi muốn khóc ra nước mắt.

"Hôn cái đầu cậu.”

"Cậu tỉnh táo đi!’’

"Tôi là thẳng nam, cũng là thẳng nam, hôn nhau xong rồi cả hai đều đời đấy!"

Nhưng Lục Triều vẫn cứ nhìn chằm một cách đờ ngoan cố.

"Muốn hôn..."

Tôi để phục rồi.

Nếu hôm để cho ta đạt được ý tối đừng hòng ngủ được.

Nghĩ đến ngày mai còn đầy chỉ biết dĩ nói:

“Hôn hôn xong đi ngủ.”

"Này, đừng có lè lưỡi ra."

Lông mi của Lục Triều khẽ động.

Rồi ta cúi đầu hôn xuống.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm