4.
Đàm Lễ quẹt vào rồi mở cửa đi vào, sau vây chống tay đẩy ngã vào tường.
Ánh mắt chú rơi môi tôi, sau cúi hôn tôi.
Tôi khó khăn né tránh, mặt đầu.
Tôi mệt mỏi muốn cho chú hôn.”
Dưới ánh mắt mơ hồ tôi, thấy chú nới lỏng nhỏ án.
“Hôn một người mà chú luôn xem là con, chú cảm thấy mình rất cầm thú à?”
Giọng nói khó chịu xen lẫn chút cảm giác chờ mong mà người khác phát hiện ra.
Ngược lại Đàm Lễ lại cười.
Chú vịn cằm tôi, hôn môi một cái.
Trong đôi mắt chú là v/ọng cuồ/ng.
“Nguyễn Tinh Miên, nhìn cho cầm thú trước mặt đi.”
“Bây anh chỉ muốn hôn thôi đâu.”
Miên Miên quá mỏng manh.
Tôi dám tin miệng lại.
Ba giây sau, nước mắt tràn hốc mắt.
Tôi khóc nức nở.
“Đây là… Nụ hôn cháu…”
“Đàm Lễ, chú thích thì tại sao lại hôn cháu…”
Nước mắt rơi chã.
Lúc này Đàm Lễ mới nhận đã đến váng đầu, giải nào thì cũng hiểu.
Chú ôm rồi đặt nằm xuống chăn bông.
Chú nữa quỳ trước mặt tôi.
Chú kéo tay qua rồi đặt vào lòng bàn tay mình, khẽ xoa tay an tôi.
Giọng nói hoàn toàn dịu hơn trước đây đi ngạo mạn bất lúc bình thường.
Chú thấp dỗ dành.
“Ngủ đi.”
“Chú thích cháu.”
Hình như nói chú là tự giễu cợt mình.
“Có thể biết.”
“Nếu chú muốn làm cầm thú, lẽ trước đây đã làm rồi.”
Tôi nghe đúng bốn từ quan trọng.
Tôi chậm rãi ngừng khóc, nhỏ chú ấy.
“Chú thích thật sao?”
“Ừm.”
Đàm Lễ chưa từng lừa tôi.
Cho dù dưới tình tỉnh táo, cũng nghe nhưng nhớ rất câu này.
Tôi máy môi, đáy mắt còn đọng chút nước, bắt ngượng ngùng.
“Vậy…”
“Vậy chú thể hôn…”