Vệ Chương đỏ hoe mắt, giọng nói chất chứa sự mãn và phẫn nộ.
"Tôi tại mình chịu đựng những điều cả vất vả lắm mới ki/ếm tiền. Tôi làm bao việc thiện, hiến m/áu nhiều lần, quyên góp cho mồ tình nguyện làm việc ở viện dưỡng lão, tạo việc làm cho khuyết tật. thân từ mất cha mẹ, mong khi có năng thì giúp khác."
Vệ Chương lau vội giọt nước mắt, như chế giễu sự đuối của chính mình: "Nhưng thể lẽ nào tốt sống bình thường sao?"
Tôi cách an ủi ta, đành đợi Chương bình tĩnh lại.
"Sau đình cũng nhờ nhiều đại sư giúp đỡ. Có hai vị nói khá tin, số mệnh của khác động bảo tự tìm manh mối."
Vệ Chương trông giống ngày trước, mấy tin vào những chuyện này.
"Nhưng tìm manh mối ở đâu? Chỉ có điều kỳ lạ là luôn thấy giấc mơ. Trong mơ, thấy lớn nằm đỉnh núi, phía dưới toàn vụn và đất đỏ gạch.
Tảng dưới to, hai ôm mới hết, đỉnh quấn vòng dây đỏ. Mỗi lần xong, thở nổi lâu."
"Đá... đất đỏ..."
Tôi suy nghĩ lát, quanh này có nhiều lắm, phần lớn phủ cây cối. Nơi có vụn và đất đỏ, có Đông Lăng Phong.
"Tôi Đông Lăng Phong có đ/á."
Vệ Chương thở dài: "Tôi lên đó nhiều lần, dẫm nát cả đỉnh chẳng thấy gì. Vị đại sư mời nói, tìm có bát tự cứng may ra mới phá trận này thì mới tìm thấy kia."