Bạch tỷ tức gi/ận quăng máy bộ đàm xuống đất.

"Đây không phải ăn gian sao? 20cm to hơn cả bàn tay, nấm nhỏ thế này sao có thể lớn như thế được?"

Vương Cường an ủi: "Chị đừng lo, chúng ta cứ đi theo con đường này vào sâu hơn xem, nhất định sẽ tìm thấy cái to hơn. Đã có Trần đại sư ở đây, lát nữa để ổng dùng la bàn chỉ hướng nữa là được. Nhiệm vụ này chúng ta thắng chắc rồi!"

Mọi người cười phá lên, vẻ mặt thoải mái, trong khi lướt sang nhóm chúng tôi thì tình hình lại không dễ chịu chút nào.

Chúng tôi còn chưa ra khỏi trại, đối phương đã tìm thấy nấm Cửu Yêu. Lâm Tân lôi điện thoại ra xem bình luận, sắc mặt biến sắc luôn.

"Đội họ phát hiện ra một con đường toàn nấm Cửu Yêu rồi, mau đuổi theo đi, chúng ta đừng chậm chạp nữa!"

Mấy người đều tăng tốc, đuổi theo hướng Trần Trinh vừa đi. Bước vào rừng cây, tán lá dày đặc che kín cả bầu trời, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống thành những tia sáng lốm đốm. Ở trong môi trường này, con người nhanh chóng mất phương hướng.

"Kiều Mặc Vũ, cô dùng la bàn xem họ đi hướng nào đi."

Mọi người đều hướng ánh mắt trông chờ về phía tôi. Tôi gật đầu, lấy la bàn từ túi ra liếc nhìn, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Kim la bàn quay lo/ạn xạ không theo quy tắc, chẳng lẽ nơi này có từ trường gây nhiễu.

Tôi ho giả lấy cớ, cất la bàn đi.

"Không cần la bàn, tôi có cách hay hơn."

Nói xong, tôi vận khí đan điền, ngửa cổ hét vang: "Trần Trinh.... Các người ở đâu rồi..."

Mọi người: ...

Bình luận: "Hahahaha, cô này đi diễn hài đấy à, cười ch*t mất!"

"Xưng đại sư mà la bàn còn không biết xem, nh/ục nh/ã quá má ôi!"

"Lưu Hùng nhìn trúng cô ta ở điểm nào vậy?"

Một lát sau, từ hướng tây nam vọng lại tiếng Trần Trinh đáp lời: "Môn chủ...Tôi ở đây..."

Tôi gật đầu: "Bên đó, đi thôi."

Mọi người lặng lẽ đi theo tôi, suốt quãng đường không khí khá là trầm lắng. Triệu Tư Tư cố gắng kể vài câu chuyện cười nhưng chẳng ai hưởng ứng. Lâm Tân mặt lạnh như tiền, Chu Tuyết thì giọng điệu chua ngoa:

"Kiều Mặc Vũ, không biết thì cũng chẳng sao, đ/áng s/ợ nhất là không biết lại tỏ vẻ ta đây, chỉ tay năm ngón. Lát nữa cô cứ im lặng, có thua cũng không ai trách cô đâu."

Tôi phớt lờ cô ta. Đám người nhanh chóng tới được con đường mòn mà Trần Trinh đã đi.

Nhìn thấy vô số nấm Cửu Yêu san sát trước mắt, tất cả đều thốt lên kinh ngạc.

Chu Tuyết: "Chính là con đường này, men theo nó đi vào sâu nhất định sẽ tìm thấy nấm lớn."

Lâm Tân: "Còn chờ gì nữa? Nhanh lên, đừng để Bạch tỷ họ giành trước!"

Tôi bước tới, khom người hái một cây nấm. Cây nấm trắng muốt nhỏ xíu rơi vào lòng bàn tay, mang theo luồng hàn khí buốt xươ/ng.

Sắc mặt tôi đột nhiên biến sắc:

"Không ổn rồi, đây không phải nấm Cửu Yêu!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm