Tôi gật đầu đồng ý. Hôm sau, Giản Thần đón taxi tiễn ra tàu tốc.

"Bạn trai cũ à, thêm Wechat quá đáng Chẳng lẽ đoạn tuyệt hẳn? clip b/án hàng lề đường đang hot lắm đấy, biết thành streamer triệu đô, anh còn nhờ vả."

Mọi khúc mắc đã gỡ chẳng ngại đưa máy cậu quét mã. Lướt vòng bạn bè của cậu ấy, vài tháng mới một tấm phong cảnh hững, ngoài ra chẳng gì về đời tư.

Tôi lướt vội xuống dưới. Đúng ngày sinh tôi, cậu đăng một trạng thái. Chỉ vỏn bốn chữ: Chúc sinh nhật.

Ba mất nhau, ba chữ tự chìm trong bóng tối.

Tôi gập điện thoại, nỡ nhìn thêm, nở nụ cười châm này thi thoảng đây ‘làm ấm giường’ không?"

"Cút."

Hừ, chẳng lẽ cậu nhu cầu gì sao?

Tới ngoảnh lại ba một lần. Dòng nước kìm nén từ bữa tối hôm giờ lại cứ tuôn rơi.

Khóe ửng dáng vẻ nghiệp đủ khiến cậu đ/au lòng. Khoảng cách từng giọt xuyên trái tim kẻ đứng nhìn.

"Giản Thần, đi đây."

Tôi theo người, thấy bóng cậu dọc hàng rào di chuyển nhịp nhàng. Cằm cậu siết ch/ặt, đôi môi mỏng khép ch/ặt như sợ may mở sẽ tuôn trào lưu luyến.

Qua soát vé, vẫy tay rồi quay đi dứt khoát.

Một... ba... bốn... năm...

"Tu Duệ!"

Giọng cậu vọng nơi ga. chậm nhưng ngoảnh lại.

"Duệ! Đợi ba nữa!" Cậu to.

Hai hàng quay mặt đi.

"Ba nữa tới bên em, anh hãy tìm người khác... không?"

Ha, đúng là kẻ tàng! Ba trước ba sau, đẩy đến ngưỡng tam thập nhi lập. Đồ khốn! Nhưng ít nhất phí hoài giọt nước vàng của tử.

Lên nhắn tin: "Đợi được, nhưng điều kiện."

Giản Thần phản ngay:"Anh nói đi."

"Thi thoảng ạnh đây, phản đối."

Bên hiện "đang nhập..." thấy âm. Làm bạn tình hiểu nhau lại thèm muốn cậu phát rồi làm sao?

Tôi gãi đầu bứt tai mãi, điện thoại cuối cùng rung lên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 3
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 3
Quy Môn Chương 15
Tri Dư Tri An Chương 21