"Thế thật sự cưới chứ?"
Triệu Thế gật đầu khẳng định: "Anh đã ly rồi, khỏi thương, ra ngoài. Anh đã căn nhà, chỉ thuộc về em."
"Nhưng còn có đứa con, nếu đứa con chúng sinh ra, chứ?"
"Tất Thế vuốt ve mái tóc tôi, "anh yêu thật tốt."
"Vậy đứa con chứ?"
Triệu Thế cười: nghĩ lung cũng cho em."
Tôi nuốt bọt, nhỏ nhẹ: chúng nhau lần."
"Ai?"
"Con trai và đứa con trong bụng em. Chúng lại đến tiệm bánh lần Em rất ăn."
Triệu Thế do dự chút: "Tất nhiên là được, với Vương tỷ..."
"Đừng với bà ấy, bà ấy không đồng ý đâu. Chúng về đừng bà ấy phát hiện là được."
Triệu Thế vui đồng ý. Hắn tôi đến trường đón con trai hắn là Đồng. Đồng là đứa năm tuổi, ngây thơ đáng yêu.
Ăn bánh được nửa, Thế liên tục phải vệ sinh.
Loại th/uốc xổ như thế này, là lúc tôi giao hàng được, chỉ ở mồ côi không dám dùng xuyên, vì bị phát hiện tránh khỏi trận đò/n.
"Đồng chị trà sữa nhé?"
"Vâng!" Đồng bàn nhỏ ra. nhẹ nhàng ấy, về phía tòa nhà văn phòng bên mạch lao thẳng thượng tầng mái.
Gió rất mạnh, tóc tầm nhìn tôi. buộc tóc lên, từ trong túi lôi ra cây kẹo "Đồng trò với chị nhé?"
"Trò vậy?"
"Chị ôm em, không được nói. Dù có chuyện xảy ra cũng đừng sợ, vì là đàn ông con trai, hiểu chứ?"
Đồng bằng thơ: "Hiểu ạ!"
Rất dưới lầu tập đám đông lớn. Xe thương, xe cảnh sát cũng tới nơi.
Triệu Thế cùng cảnh sát lầu. Đôi mắt hắn mở to, ánh mắt kinh hãi: "Đồng Đồng!"
"Mụ đàn bà đi/ên này! Đồng vô tội!"