Dạo này, tôi có nói gì đi nữa, Tấn Diên vẫn khăng khăng một tôi sẽ tiếp tục chạy trốn.
Anh tha cho tôi.
Bực quá, tôi suýt nữa đã kìm được nổi cáu anh.
Như lúc này, vừa giúp tôi vệ sinh cá nhân xong, đã bế tôi lên giường chầm định cùng.
Tôi thẳng thừng một "Cút đi, có cách gì em?"
"Trừ khi em đi, thì đừng hòng đụng đến một sợi tóc của em!"
Đúng là đồ sói ngang ngược biết nghe lời người khác.
Nhưng người Tấn Diên quá vạm vỡ, cú vừa của tôi chắc chỉ như ngứa, vẫn ì trên giường nhích.
Ngược lại còn vẻ mặt sung sướng khi bị đ/á.
Anh như bạch tuộc dính bên tôi: "Vợ thì được."
"Xạo quần! Mau nền nhà hoặc đi sofa đi!" Tôi cố ý trợn mắt ra vẻ gi/ận dữ.
Tiếc là da mặt dày lắm, sợ bị đe dọa.
Cuối cùng tôi vẫn bị thiếp đi...