Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Tống Dực trong khách sạn tạm trú.
"Sao cậu lại hành động tùy tiện như vậy? Chuyên ngành của cậu không phù hợp với công ty của Tống Kỳ, cậu chạy qua đó làm gì?"
"Tôi xin lỗi…"
"Tôi sẽ sắp xếp công việc thực tập trong nước cho cậu. Ngày mai cậu bắt máy bay về, chuyện bên công ty anh tôi sẽ giải quyết, hoặc ngày mốt, tôi m/ua vé máy bay cho cậu."
Tôi bật loa ngoài, vừa "ừ ừ" đáp lời cậu ta vừa sắp xếp ba lô.
Tống Dực nghe thấy giọng tôi chùng xuống liền an ủi qua điện thoại.
"Cậu còn trẻ, nên tập trung vào việc học hành. Mọi chuyện đều có thể từ từ tính toán sau, đừng hành động bồng bột như thế."
Tôi vẫn "ừ", rồi xếp cuộn dây thừng vào ba lô.
Cúp máy, tôi đeo khẩu trang chỉnh tề, kéo khóa chiếc áo khoác gió màu đen, đeo ba lô rời khách sạn.
Tôi đã theo dõi Tống Kỳ.
Anh ta rời công ty lúc 8 giờ tối, lái xe về căn hộ cao cấp đang ở.
Mười sáu năm đầu đời tồi tệ đã ban cho tôi năng khiếu tội lỗi đặc biệt, tôi không mất nhiều thời gian để lọt qua hệ thống an ninh và tìm được tầng Tống Kỳ ở.
Tống Kỳ rất giàu, cả tầng đó chỉ có mình anh ta sinh sống.
8 giờ 30, tôi bấm chuông cửa nhà anh.
Anh ta mở cửa trong bộ đồ ngủ, dường như vừa tắm xong, vẫn đeo kính, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống tròng kính.
"Sao lại là em?" Anh ta hỏi.
Câu nói đó chạm vào nỗi đ/au trong tôi, cơn uất ức bùng lên trong lồng ng/ực.
Tôi đưa tay đẩy anh ta vào phòng, ấn vào tường.
Chiếc kính của anh bị lệch đi vì lực va đ/ập.
Tôi cắn x/é anh ta, cắn môi anh ta.
Anh ta gi/ật tóc tôi ra hiệu dừng lại.
Tôi đỡ chân anh ta nhấc bổng lên, khiến anh ta mất thăng bằng vì lơ lửng, phải kinh hãi ôm ch/ặt vai tôi.
Anh ta dường như g/ầy hơn trước. Có lẽ vì năm nay tôi lại cao lên. Tôi có thể dễ dàng vác anh ta lên vai.
Tôi vác anh ta đi vào phòng khách, rồi ném vào ghế sofa. Tôi đ/è lên ng/ười anh ta hôn, tháo thắt lưng anh ta.
"Cái cậu trợ lý kia tốt hơn em sao?" Tôi cắn vào tai anh hỏi, "Cậu ta dùng phía trước hay phía sau?"
Tống Kỳ t/át tôi một cái.
Cái t/át không chút nương tay khiến tai tôi ù đi.
Tôi bị đ/á/nh choáng váng, nửa bên mặt trái tê dại như không còn thuộc về cơ thể nữa.
"Cút đi!" Anh ta gầm lên, ánh mắt muốn gi*t người.
"Không." Tôi cự tuyệt.
Dùng đầu gối đ/è vào gi/ữa hai ch/ân anh ta, tôi nhe răng cười gằn:
"Anh có cảm giác rồi mà."