Mượn thọ hồi sinh

Chương 6

09/10/2023 16:59

Ngày hôm nay phòng bệ/nh có người ch*t.

“Lạ thật đấy, mà người đã mất ngay đêm rồi… Đi lúc hai giờ đêm, im hơi lặng tiếng, chuông trợ giúp cũng bấm nữa.”

Y tá khăn trắng lên cho người ch*t.

Khi đẩy ra phòng bệ/nh vừa hay lướt bố mẹ tôi.

Bọn họ y tá lại, hỏi ở đâu giấy chứng t/ử nhất.

Bác sĩ và y tá nói: “Giấy chứng t/ử vo/ng? bà muốn chứng cho ai vậy?”

Bố tôi vội nói: “Châu Vân ấy, gái tôi, người cô đang đẩy bé sao? Tài sản còn nó đều dùng chứng t/ử mới nhận được.”

Mẹ tôi cũng nói giúp: “Chúng tôi biết mật khẩu tài khoản thanh toán điện thoại bé, mới nhập mấy lần đã khóa nhóc thật nhỏ mọn, còn dám đề phòng chúng vân tay th/ể có thể mở khóa điện thoại không?

Giây tiếp theo, vẻ bọn họ đều đờ giống như đã gặp m/a vậy.

Tôi cười bước ra phòng bệ/nh.

Nghỉ ngơi đêm, sức tôi đã khôi phục như kì tích.

“Bố, mẹ, xem hai người cũng vui ngơ người rồi kìa. Con vẫn còn sống, chứng gì chứ?”

Người đi đêm chín mươi tuổi.

Mấy ngày nay bác sĩ cũng đã quen với m/áu hai người họ, biếm nói: “Sinh tử biệt chúng tôi thấy nhiều vẫn lần đầu thấy người mình ch*t đấy.”

“Tiểu Vân, con, thật Trong nháy mắt mẹ tôi nhịn đỏ vô cùng đáng thương giải thích rằng: “Mẹ thật nghĩ mà khóc cả đêm, ngày còn chưa sáng tỏ đã vội chạy đây rồi.”

Vội chạy đây để nhặt x/á/c cho tôi sao?

Tôi thay đổi sắc thèm vạch trần bà ta.

“Có mạng chưa lúc tận thôi.”

Tôi khom lưng, thì thầm bên tai bà ta.

“Không chăm sóc tốt em trai, dám rời đi được chứ?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm