"Thỏ khôn có ba hang, giếng dưới miếu kia mới giả."
"Đừng ảo rằng không có kế hoạch dự phòng?"
Triệu Khánh bắt đầu móc họng cuồ/ng, cố nôn ra nhưng ích.
Nước sông Tử danh nước, kỳ thực loại virus xâm nhập hơn.
Khi vào cơ thể, nó lập tức hòa vào m/áu tủy xươ/ng.
"Đừng vật vã nữa. Ngay cả thể chất của thánh tăng và đồ năm xưa còn không chống đỡ nổi, huống chi mày?"
"Năm đó họ uống nước sông Tử trướng bụng, đẻ ra cục thịt. Đồ gi/ận dữ ném đó sông."
"Từ đó, dòng sông bị ô Những kẻ uống nước sông như đều bị rủa."
"Chúng không thể th/ai nữa. Nước sông chỉ có tác dụng với ông. Thời gian trên cơ thể của ta cũng ngừng trôi."
"Đừng đó điều Linh h/ồn bất diệt, nhưng thân x/á/c vẫn nua, mục rữa thành quái dị không ra người không ra q/uỷ..."
Tôi kh/ống ch/ế kể về ngày lo/ạn lạc:
"Để tồn phải không ngừng trốn chạy như lũ chuột. bà muốn sống qua thời lo/ạn khó, phụ nữ có nhan lại càng khốn đốn."
Triệu Nhị sùi bọt mép, co trong cơn đ/au quặn. Tôi không chút thương xót.
"Mày muốn sinh, còn chỉ muốn làm người bình thường."
"Được luân hồi bình thường, thoát khỏi lời Và nghĩ... câu lời có lẽ nằm ở chính mày."
Nhưng với Kim Thiền Tử chưa tỉnh thì dụng.
Đến lúc Nhị hiểu ra tất cả.
Hắn cùng cũng nhận ra đây bẫy dựng lên từ đầu.