4.
...
"Bác sĩ Tống, con gái bác luôn thẳng thắn, đừng ng ạ i nhé."
Mẹ quên cách khéo cho tôi.
Tống Thời cười.
"Cháu biết."
Trong lòng thầm.
Mẹ lại nghiêng đầu.
"Thích món của bác không?"
"Khá thích ạ."
"Vậy sau thường nhà bác chơi thích gì bác cho con ăn!"
Tống Thời khựng lại.
Tôi cúi đầu cơm, giả vờ để ý.
Thực ra hai tai dựng hết rồi.
Nhưng anh lại đồng ý.
"Bác gái, cháu ngoài, tiện thường nhà khác."
Mẹ chưa kịp phản ứng, định tiếng, Tống Thời tục.
"Cháu và cô Lâm đây chia tay rồi, cô ấy còn phải yêu, càng tiện làm phiền nhiều."
Tôi suýt bị sặc cơm, nén lại mới nuốt được.
Mẹ ngẩn người.
"Thật sự nữa sao?"
Tống Thời nhìn mẹ tôi, lộ vẻ áy náy.
"Xin lỗi, bác gái."
Lúc t h ất b ạ i trong hàn gắn cảm, nên nghĩ điều này.
Bây giờ anh ta đích thân điều này.
Mẹ phản ứng rất nhanh, chóng giải bầu khí.
"Ôi, sao sao, hôm nay như buổi tụ họp vui vẻ thôi mà!"
Sau đó, ngầm hiểu nhắc lại chủ đề nữa.
Ăn nhà hàn huyên vài câu, Tống Thời liền muốn đi.
Tôi bị mẹ ép ra tiễn khách.
Tôi tiễn anh ta máy, một câu mang tính lịch sự.
"Đi đường cẩn thận."
Tống Thời để tôi.
Thật một đàn ngạo.
Thôi, dù sao sau cũng sẽ gặp lại nữa.