Hệ thống đã dùng một chút th/ủ đo/ạn nhỏ.
Lục Chu buộc phải tạm rời đi, tự mình xử lý vấn đề một lô hàng mới. Ban đầu anh định dẫn đi cùng. giả vờ còn sợ hãi sau ra ngoài vui trước đó, nhất quyết chịu đi.
Lục Chu gì được, đành phải nhượng bộ: "Bé đợi anh về nhé."
Anh hôn lên trán rồi dò: "Có việc gì thì gọi anh, hoặc tìm đám Lý Tử ấy."
"Vâng."
Tấm vé trong túi nóng đến đ/au đớn, thức nắm lấy Chu. Anh mặc chiếc đã vá cố tháo ra vá lại thêm nữa, nhưng x/ấu xí đến mức đáng x/ấu hổ. Chu lại để ý lắm, khi bị đến chỉ thản nói là vợ mình vá.
"Sao thế?"
Lục Chu hỏi.
Bản thân cũng rõ vì sao anh lại, biết nên nói gì. Chu hiểu lầm là lưu luyến anh, sẽ trở về sớm nhất có thể."
"Dạ."
Tôi cắn môi cuối cùng trang trọng chào tạm biệt biệt."
Tạm Chu.
Lần gặp sau, có lẽ anh sẽ còn dịu dàng gọi em là bé ngoan, em đợi anh về nữa.
Tiếng hỏa ầm ầm vang cuốn theo một làn bụi m/ù mịt. Cửa toa như thường lệ chật cứng người đưa tiễn, đứng giữa dòng người qua lại ngóng nhìn hết này đến khác. Nhưng này có tiếng gọi "Bé ngoan" như giác và sự xuất hiện ngột của Chu nữa.
"Ký chủ lưu luyến nam à?"
Hệ thống hỏi: "Cô thích anh ấy rồi sao?"
Tim đ/ập thình suýt nữa ngã sóng xuống sao có thể."
Nam là của chính.
Tôi rõ ràng chuyện này.