Tôi xuyên thành một Alpha sắp chết

Chương 14

04/09/2025 18:24

Căn phòng nhỏ dần ngập tràn hơi ấm. Những ngón tay vô tình chạm nhau cũng lười nhúc nhích. Đan Bạch thu hết dụng cụ nguy hiểm rồi lấy băng gạc băng bó vết thương trên tay tôi.

Tôi bất động, không nỡ phá vỡ không khí êm ấm hiện tại.

Kết quả là cánh tay được băng kín như x/á/c ướp Ai Cập.

Hôm sau, vì tay "x/á/c ướp" khó cử động nên tôi không nấu ăn được.

Tôi đề nghị ra ngoài nhưng Đan Bạch nhất quyết: "Để em trổ tài."

Nhìn cậu ấy đeo mặt nạ hàn điện tiến vào bếp, tim tôi đ/ập thình thịch.

May mắn là nhà bếp không n/ổ tung. Thậm chí còn ra lò một đĩa thức ăn.

Đan Bạch hãnh diện giơ đĩa: "Tác phẩm đầu tay!"

Cậu ấy đưa đũa cho tôi: "Nếm thử đi."

Tôi gắp một miếng, nhai ngấu nghiến rồi nhận xét: "Muối cho vừa miệng, thoảng hương rau củ."

Chàng không tin, nếm thử xong lập tức uống cạn chai nước.

Cuối cùng cả hai đồng ý ra ngoài ăn tiệm.

...

Trên đường, gặp lão đạo sĩ dắt theo tiểu đồng.

Lão lẩm bẩm: "Nhất thể song h/ồn, thử tiêu bỉ trưởng. Dị thế chi h/ồn, tuyệt bất khả lưu."

Tôi dừng chân: "Lão tiên sinh biết điều gì sao?"

Lão đạo vuốt bộ râu dài.

"Cậu là nhất thể song h/ồn."

Tôi trợn mắt kinh ngạc – lão nhìn ra rồi?

Đan Bạch gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy còn bị tổn thương n/ão. Ngài xem có trị được không?"

Lão đạo sĩ bấm đ/ốt ngón tay tính toán. Xoay đầu chậm rãi ba vòng rồi mới nói: "Cũng được, nhưng tiêu tai ắt phải tiêu tiền."

Đã rõ, hóa ra là mục đích này. Tôi thả lỏng người hỏi: "Bao nhiêu?"

"Tùy lòng người. Tâm thành tất linh. Cậu cho rằng mạng mình đáng giá bao nhiêu?"

Mạng tôi đáng giá bao nhiêu? Thật lòng mà nói, tôi chẳng thấy nó đáng một xu. Nhưng nếu phải trả...

Tôi rút điện thoại quét mã QR. [Chuyển khoản: 0.1 tệ]

Một hào tâm thành – không hơn được nữa.

Ông lão đi ngang lắc đầu ngao ngán. Tiểu đồng thì thào: "Keo kiệt!"

Lão đạo sĩ méo xệch miệng, lục trong túi nhỏ đưa tôi một gấm bùa đỏ, vẻ mặt khó chịu: "Mang theo đi. Ba ngày nữa h/ồn phách tự giải."

Tôi cầm bùa chỉ Đan Bạch: "Xin thêm cho cậu ấy một tấm bùa bình an được không?"

Lão đạo ôm ch/ặt túi định từ chối, nhưng nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp lại đưa tay ra: "Tiền nhiều tai ít."

Tôi lại quét mã. [Chuyển khoản: 1,000,000 tệ]

Hạn mức trong ngày đã hết. Tôi vừa định nói "Ngày mai chuyển tiếp" thì tiểu đồng đã há hốc miệng.

Lão đạo nhanh như chớp rút từ trong túi ra tấm bình an phù đưa tôi, giọng trang trọng: "Bùa này trừ được bách tai, h/ồn bất tán, tử nhi phục sinh. Ngày mai bần đạo sẽ biến mất."

Nói rồi lão nắm tay tiểu đồng chuồn thẳng. Xa xa vẳng lại tiếng tiểu đồng: "Sư phụ, ngày mai nhận thêm triệu tệ nhé?" – "Còn nhận nữa là vào đồn!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm