Những thứ ấy tôi... chỉ có mỗi chiếc huân lạnh lẽo ấy.
Trong lúc lái xe, chẳng đang nghĩ gì.
Chỉ một điều duy nhất là: nơi, nhất định khóc.
Đó là doanh trại đội. Dù chẳng thể giúp nhưng ít nhất cũng thể ấy mất mặt.
Tôi cứ tưởng chuẩn bị đón nhận tất cả rồi. Nhưng nhìn thấy những di vật lại, vẫn kìm nước mắt.
Di vật lắm. Một bức thư, album một bùa an, và những quả việt quất tây sấy.
Còn có cả một đóa hoa phơi khô...
Trong album ngoài những bức ấy cười toét toàn là chụp bầu đêm lánh sao.
Mỗi đều ghi chú thời viết những suy nghĩ của mỗi đi tuần tra, kiểm gác.
Trong thư viết định chụp đủ ba trăm bức bầu sao, thành sách động kể và nghe.
Thư viết, trái là giống biên cương, bảo nếm thử xem có gì khác biệt.
Anh nhắc đeo bùa an bùa mà mãi mới được.
Trong viết là loài hoa đẹp nhất mà từng thấy, cưỡng nổi nên hái tặng tôi.
Anh nói rằng sinh nhật sắp đến, cấp trên đồng ý nghỉ phép, chuẩn bị về nhà và đón tuổi mới.
Anh học thuộc bài hát "Thiếu nhi bay rồi", về sẽ dỗ ngủ.
Còn nhắc nhớ gói bánh chẻo trước...
Thư viết nhớ da diết... nhớ quặn lòng...
Hôm đó, ôm di vật của anh, khóc mưa. Thậm chí nảy sinh ý định đi theo anh...
Nhưng nhìn album nghĩ nhật ký viết mặt mỗi hình, nghĩ lời hứa sẽ sách bầu sao con... nữa.
Tôi về nhà, thành những việc chưa xong. biên chụp được. Nhưng việc ghép thành sách được.
Tôi chưa kể nghe về sự dũng của bố. Chưa thấy lớn lên có giống không. Chưa nuôi lớn. Sao có thể được?
Ánh dừng trên đóa hoa khô héo, dường nó sự truyền sức mạnh. Tôi quyết định. Sẽ sống tốt.
Thế là theo di vật của anh, m/ua phố, định về nhà một bữa đại tiệc đãi chính mình.
Khóc vậy... bồi thôi, nào cũng tiền của m/ua... coi hình ph/ạt nho vì bỏ mặc lại.
Nhưng ngờ... Ông đang đùa giỡn tôi.