[BL] Tôi Được Làm Người Rồi

Chương 5.

24/07/2025 12:23

Tôi nghĩ bản thân sắp ch*t.

Linh kiện trên người hỏng hơn 80%, đầu n/ão văng ra khỏi hộp bảo hộ, con chíp điện tử quan trọng cũng đang phát ra tín hiệu đỏ. Chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ mất ý thức thôi.

Đột nhiên bên cạnh tôi xuất hiện một bóng người.

Tôi chẳng còn sức nghiêng đầu nhìn qua nữa, chỉ nhờ những dữ liệu phân tích lập loè mà nhận ra người đến là một thanh niên.

Thất vọng thật, trong một giây tôi đã nghĩ là Thẩm Thiên Hành đến dọn ‘x/á/c’ cho tôi.

Thiếu niên khom người ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, cậu ta chậm rãi nhặt từng linh kiện lên, gỡ tấm sắt che ng/ực tôi ra, moi con chíp chủ quan trọng từ hộp bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay.

“001.” Cậu ta đột ngột đọc mã hiệu của tôi, giọng nói dịu dàng “Anh nhớ em không? Hai năm trước em từng được anh c/ứu.”

Hở?

Bộ nhớ đã hỏng, rất thứ lỗi tôi không thể nhớ ra được cậu là ai.

Cậu thiếu niên ấy nâng con chíp lên, gắn nó lên trán mình, con chíp phát ra ánh sáng đỏ loè rồi chậm rãi chuyển sang màu xanh rực rỡ, chậm rãi hoà với x/á/c thịt của cậu.

Ý thức tôi dần bị rút đi, cuối cùng chỉ nghe được cậu ấy nhẹ nhàng bảo:

“Thân x/á/c này cho anh đấy, cảm ơn năm ấy anh đã c/ứu em, giờ em chẳng thiết sống nữa, anh sống tiếp thay phần em nhé.”

“Đi thôi, em đưa anh ra khỏi đây.”

Dứt lời, cậu ta đứng bật dậy, hướng về phía phi thuyền chạy thật nhanh.

Đến lúc có lại được ý thức, tôi đã nằm trên tấm nệm cũ kĩ ngoài bãi phế liệu, toàn thân kiệt sức rã rời, dư âm trận chiến kinh khủng đó làm tôi ám ảnh đến ngủ cũng gặp á/c mộng, nằm li bì suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh táo lại tiếp nhận thân phận mới.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cái Chết Cũng Biết Yêu

Chương 11
Tôi cứ ngỡ mình đang du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè. Cho đến khi khách sạn nơi chúng tôi nghỉ chân… bắt đầu phát sóng. Một chuyến đi tưởng như bình thường bỗng biến thành cơn ác mộng. Nhóm bốn sinh viên, ba nam một nữ, chọn nghỉ lại một khách sạn lưng chừng núi sau ngày dài mệt mỏi. Đèn sáng, sảnh trống, không một bóng người. Nhưng kỳ lạ hơn: chỉ có Tư Yến cảm thấy bất an. Và rồi cậu phát hiện mình không còn ở thế giới thực, mà đã bị kéo vào Odome - một trò chơi livestream kinh dị, nơi mạng sống là phần thưởng, còn tình yêu… là vũ khí. Phòng 305 là cánh cổng. Hạo Ngôn là hồn ma của một sinh viên mất tích ba năm trước, trở thành “mục tiêu” cần chinh phục. Nhưng càng tiến sâu vào mối quan hệ ma mị ấy, Tư Yến càng nhận ra mọi quy tắc đang vỡ vụn: bạn bè dần biến mất, hiện thực bóp méo, kịch bản bị thao túng bởi khán giả vô hình. Khi ranh giới giữa “tình yêu để qua màn” và “tình yêu với kẻ đã chết” dần mờ đi, Tư Yến buộc phải lựa chọn: Yêu để sống. Hay phản bội để thoát. “Em nói yêu tôi, nhưng lại luôn bảo vệ người khác.” “Hạo Ngôn... anh không phải là trùm cuối. Anh là trò chơi.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
0
Hiểu ngầm Chương 8