Ông già có thể đưa Tần Sách về nhà, một là thèm thân thể người ta, hai là vì cái nốt ruồi giữa chân mày của Tần Sách. Ông ta nói Tần Sách là Bồ T/át từ trên trời xuống.

Tôi không nhịn được, bật cười, chỉ vào khuôn mặt hại nước hại dân của Tần Sách hỏi: “Ông nói thứ này là Bồ T/át?”

Yêu tinh thì đúng hơn.

Mấy năm trước quyến rũ con trai, giờ lại đến quyến rũ bố. Hai bố con nhà họ Đường chúng tôi số phận khổ sở, toàn sa vào tay một con hồ ly tinh.

Đường Thắng Cường không chịu được vẻ lôi thôi của tôi, tức gi/ận đ/á tôi một cước: “Gọi người ta đi.”

Tôi xoa bắp đùi, kéo dài giọng gọi: “Mẹ nhỏ~”

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Sách lướt qua người tôi, bỗng cong môi: “Con trai ngoan.”

Tôi sững sờ, vừa tức vừa buồn cười. Anh thật sự dám nhận sao?

Tối hôm đó, ông già bắt tôi ở lại nhà ăn cơm.

Trên bàn ăn, Đường Thắng Cường ra sức tỏ lòng hiếu khách với Tần Sách, vừa đưa đũa, vừa gắp thức ăn cho người ta. Biểu cảm của Tần Sách rất lạnh nhạt.

Tôi xới cơm, không chịu nổi bộ dạng rẻ tiền này của Đường Thắng Cường.

Tôi đ/á dép, thò chân qua, cọ cọ vào mắt cá chân của Tần Sách.

Tần Sách mặt không đổi sắc ăn cơm, mắt cũng không ngước lên.

Tôi chống cằm, nghe Đường Thắng Cường hỏi Tần Sách món ăn có hợp khẩu vị không.

Dưới gầm bàn, chân áp vào chân Tần Sách từ từ cọ lên, tôi thuận tay gắp cho Tần Sách một đũa thịt xào.

“Mẹ nhỏ, thử món này đi.”

Tần Sách nhìn tôi một cái, nói khẽ: “Cảm ơn.”

Tôi cố ý thế. Tần Sách không ăn được cay.

Quả nhiên anh không động đũa. Mấy cọng ớt nằm lẻ loi trong đĩa, trông thật tội nghiệp.

Lòng bàn chân tôi áp vào đùi nóng bỏng của Tần Sách, dùng sức giẫm lên, ngầm hàm chứa sự đe dọa.

Trên mặt lại cười khuyên: “Mẹ nhỏ, anh ăn đi.”

Lông mi Tần Sách khẽ rung, gắp ớt lên, cho vào miệng.

Chân tôi di chuyển lên trên, áp vào khóa kéo của anh, giẫm mạnh xuống.

Tần Sách rên “ưm” một tiếng, cả người đỏ bừng.

Đường Thắng Cường lo lắng hỏi: “Tiểu Tần, cậu làm sao vậy?”

Tần Sách cúi mắt, tay phải nắm ch/ặt đôi đũa, gân xanh trên mu bàn tay gi/ật giật, giọng khàn đặc: “Cay quá.”

Tay trái anh luồn xuống dưới khăn trải bàn, nắm ch/ặt lấy chân tôi.

Lòng bàn tay anh nóng rực, đến mức hơi bỏng chân. Gi/ận dữ đến thế sao?

Tôi đưa ly nước qua, ân cần nói: “Nhanh uống nước đi, mẹ nhỏ.”

Ly nước chưa đến tay Tần Sách, đã đổ trước mặt anh.

Đường Thắng Cường vừa lau cho anh, vừa m/ắng tôi: “Sao mà vụng về thế?!”

Tần Sách nắm chân tôi bóp mạnh một cái, rồi nhanh chóng buông ra, chặn tay Đường Thắng Cường đang cầm giấy, nói: “Phòng ngủ ở đâu, tôi đi thay đồ.”

Trước khi Đường Thắng Cường kịp mở miệng, tôi đã xỏ giày đứng dậy: “Mặc tạm của tôi đi, tôi với mẹ nhỏ dáng người gần giống nhau.”

Tôi khoác vai Tần Sách, dắt anh lên lầu: “Đi nào, mẹ nhỏ, tôi dẫn anh đi thay đồ.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm