"Phì! Chỉ đình phế vật hai chức hư danh! xem mấy người thể đắc ý bao lâu?”
Trước yến bắt nhân Hộ Bộ Thư kia sau hai ba ghế léo nhéo.
Với thân phận đáng lẽ thể đây.
Nhưng do qu/an h/ệ Tâm Nhu, Huỳnh xếp cho ta.
"Chó đâu đang sủa ăng ẳng này?”
Mẹ đại.
Cũng quay lại, nhưng khiến nhân Hộ Bộ Thư kia tức lật bàn.
Ta vậy yên xuống bên mẫu thân cung bày món, thầm giơ tay cái mẹ.
Là nông cạn.
Xem thường sức chiến đấu rồi.
không bao lâu yến bắt tiếng nhạc lên.
Người xung quanh đều tung hô hót Huỳnh và ta, đại ca ca tài giỏi, cố ý vô tình hạ thấp nhà chúng để nâng cao gia.
Nói mà khiến Huỳnh và vui quên cả phương hướng.
Ta và màng chuyện ngoài, thoải mái ăn ăn mặt.
"Mẹ, tôm này ngon bằng cha con làm.”
"Mẹ thấy thế.”
Mẹ gật tán ta.
Khi và đang trò chuyện vui vẻ, bỗng giọng c/ắt ngang.
"Vân Liễu, sao cha cô và đại ca cô ra ngoài mười mấy ngày qua thế? khỏe hả?”
"Mở miệng vào!”
Ta quay người lườm người nói, tiểu tỷ muội Huỳnh, Dung.
"Sao nào? Có miệng cho à? Mẹ cô phải vĩ mồm để diễu võ dương oai à?”
"Trong kinh đều đồn đại, cha cô bệ/nh tái bệ/nh cũ, được bao lâu, đại ca cô, kinh xuất hiện án q/uỷ người mấy ngày, hắn liền đóng nhà, mấy người Lý Tử buột miệng ca cô q/uỷ kia dọa nên mới tìm cớ trở về nhà, bây giờ vẫn chừng chưa bình thường lại đâu nhỉ?”
Bạch Dung càng càng lớn tiếng, cuối đều thành tiếng thấy người gặp họa.
Những này cô thu hút chú ý người xung quanh, người thuận nhà đều chế giễu hùa mấy câu, nhất nhân nhà Hộ Bộ Thư kia vui nhất.
Bạch Dung đến Huỳnh, rót rư/ợu cho ta.
"Đại ca nương Tướng Phiêu Kỵ, bên ngoài bảo vệ nước nhà quốc gia, thật đúng đại anh hùng, ca nương quản lý Lý dũng cảm đương vì dân án q/uỷ, đáng phục đáng kính trọng, so ổ già yếu bệ/nh nghếch Vân biết bao nhiêu.”
"Dung Nhi, rồi.”
Sở Huỳnh quở trách Dung.
Nhưng ánh mắt cả bàn tay ra nhận rư/ợu, lại hề ý vậy.
Gia quyến các đại thần hiểu rõ ý sâu xa bắt bàn tán nhà ta.
Mẹ lặng lắng nghe, gì, khắc ghi tất cả những người xung quanh từng hay về cha và đại ca lòng.
"Được được rồi, người đều về mình đi.”
Bạch Tâm Nhu đứng ra đúng tới ta.
Bà quen giả vờ làm người người, bây giờ đúng để giả vờ tiếp.
"La tỷ chúng đấu bao nhiêu năm từng thắng nhưng ngờ nhà người lụi thê thảm như thật đáng đáng tiếc, thông cảm bà, thật thay bà.”
Bạch Tâm Nhu cầm khăn tay nước mắt hề tồn khóe mắt mình, an ủi ta.
"Bà thật hộ ta?”
Mẹ đầy sâu xa.
"Ta muốn, nhưng ông cho phép đâu, ông mắt, biết ai ai x/ấu, người cuối gặp ứng, được bao ngày, con trai lại ngốc, xem đây phải ứng không? Hả? La tỷ tỷ?”
Bạch Tâm Nhu khăn che khóe miệng giấu được nụ cười, nói.
Mẹ cười: "Ta tin ông mắt, tối nay về phải cúng đàng hoàng.”
Nụ trên môi Tâm Nhu cứng ngắc, tin nổi ta.
"Lẽ nào đi/ên rồi?”
Bà nói, lập tức quyến các đại thần quây lại.
"Không, đi/ên.”
Mẹ hơi cong môi.
Mẹ dứt lời, bên ngoài liền thái giám hoảng lo/ạn vã chạy vào, thở h/ển hô.
"Nương nương, mau! Truyền Ngự Tướng Phong ngã ngoài thành rõ ch*t, được thủ vệ thành khiêng cung.”
Hắn dứt lời, sau đó lại tên sai vặt chạy vào.
"Phu nhân, người mau về nhà ngất xỉu xử sau tỉnh lại thấy ai gọi cha, sắp khiến lão tức ch*t rồi!”