Năm thứ sau khi với Thần, ta é/p truyền m//áu Nguyệt Quang, có cùng nhóm m//áu hiếm với tôi.
Khương Thần thản nhiên nói với Nguyệt Quang sớm vợ em ta, giờ ta làm này c/ứu người, không với lòng.
Nhưng vì không với ta đi đứa con, thậm còn rơi vào tình trạng ng/uy k/ịch.
Cuối cùng, cũng biết thật, Thần c/ầu x/in bằng giá hãy ta cơ hội làm lại đầu.
Nhưng, t/ởm ta, đầu kế hoạch tr/ả mình…
1.
Màn đêm dần buông xuống, đèn hoa đầu lên.
Tôi đứng trước gương trong nhà tỉ mỉ thoa son môi, cố gắng đi nhợt nhạt và m/ệt m/ỏi do những tháng ngày r/út m//áu thường xuyên lại.
Hôm nay kỷ niệm năm ngày cưới và Thần, bữa tối dưới ánh nến tại nhà hàng sang trọng này đặt trước cách tháng.
Và giờ, bị báo bất ngờ đặc biệt.
Thế nhưng, mười phút trôi qua, hai mươi phút, rồi bốn mươi phút…
Điện không máy, tin nhắn bị lạnh lùng nuốt chửng, gian chờ đợi kéo dài khiến dần lo bất an.
Một giờ sau, nhân viên vụ nói với với mặt ái ngại, cô nói rằng không giữ bàn chúng nữa.
Tôi có chút gượng gạo gật đầu, thất thần rời khỏi nhà hàng.
Tôi cố gắng bản thân rằng có lẽ đang công thôi.
Nhưng nói sâu tận nói nói với thất hẹn có liên quan tới Liễm – Nguyệt Quang Thần.
Cô vợ em Thần, mỹ nhân với dung mạo tuyệt sắc.
Khương Thần từng thẳng thắn nói với viên Liễm từng giúp rất nhiều, cũng từng thích cô ấy, nhưng chuyện khứ rồi.
Ánh mắt khi nói với những điều chân thành, trước nay từng nghi ngờ ấy.
Vừa bước vào chiếc điện đang cầm trên lên, tiếng chói tai c/ắt dòng suy nghĩ tôi.
Là Thần.
Tim chợt thắt máy, đầu dây bên kia nói đầy gấp gáp và lo anh.
[Hiểu Hiểu, giờ em hãy bệ/nh trung tâm đi! A Liễm lại ngất xỉu rồi, nhóm m/áu cô rất bệ/nh không đủ m/áu, giờ có em có c/ứu cô ấy, ở bệ/nh chờ em, lên!]
Tôi khép cửa lại với đôi r/ẩy, nhiên cảm nhận cảm giác lạnh lẽo từng có.
Tôi chạm vào bụng mình, nơi vẫn kịp nhô lên.
Điều bất ngờ định nói với những mộng tưởng về tương lai, vào giờ phút này, dường như cả vô nghĩa.