Tuy nhiên, lần này, mùi đó lại đến từ chính bản thân tôi.
Cơn lạnh buốt ở bàn chân, từ mu bàn chân lan dần lên.
Tôi thấy một dấu chân nhỏ màu đen xuất hiện trên mu bàn chân mình.
Tôi thấy gót chân mình tự động nhấc lên, tôi cảm thấy đ/au nhói ở ng/ực, tôi muốn nói nhưng không thể thốt thành lời.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng Trương Đan dịu dàng, thân thiết, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau, cô ấy nhẹ nhàng nói:
“Xin chào, tôi là Trương Đan.”
Giờ đây, cô ấy bảo tôi:
“Xin chào, giờ thì hãy đi ch*t đi.”
PHỤ LỤC
Người ta nói gh/en tị chỉ xảy ra giữa hai người gần gũi nhau.
Như một người bình thường sẽ chẳng bao giờ gh/en tị với tỷ phú.
Tôi gh/en tị với Trương Đan.
Rõ ràng cùng nhập học, cùng đứng trên bục giảng nhận trợ cấp khó khăn, nhưng cô ấy luôn dịu dàng và xinh đẹp như thế.
Cô ấy xinh hơn tôi, học giỏi hơn tôi.
Giáo viên cũng thích cô ấy hơn tôi, trong lớp ít nhất hai nam sinh thầm thương tr/ộm nhớ cô ấy.
Tôi thậm chí nghe nói, lần này danh sách tuyển thẳng của trường sẽ ưu tiên học sinh nghèo, chọn những đứa trẻ gia đình bình thường vừa có đức vừa có tài.
Trương Đan lại đoạt giải nhất cuộc thi viết văn.
Cô ấy có cơ hội rất lớn.
Khi cùng cô ấy ăn cơm nắm và sandwich quá hạn, tôi không kìm được suy nghĩ: Nếu cô ấy kém may mắn hơn một chút, có lẽ mọi thứ với tôi đã hoàn toàn khác.
Vì vậy tôi cố ý nói trước mặt Huệ Huệ rằng, nếu Trương Đan lộ chút đáp án trong kỳ thi, cũng đủ để vào top 10 lớp, thế nào cũng giành học bổng, nói rằng Trương Đan có thể được tuyển thẳng.
Tôi lén giấu lăn khử mùi của Trương Đan, khiến cô ấy x/ấu hổ trước mặt bạn bè, khiến chàng trai thầm thích cô ấy ngại ngùng tránh xa.
Tôi lại bảo Trương Đan trường có chương trình học kèm tốt thế, có thể nhận trợ cấp làm thêm. Rồi cố tình dẫn cô ấy đến phòng thể dục lấy đồ, để cô ấy thấy cảnh Huệ Huệ và thầy giáo thể dục lố bịch.
Mà khi biết Huệ Huệ định nhờ anh nuôi dọa Trương Đan, tôi không nói gì, ngược lại dùng hết tiền ăn sáng m/ua tặng cô ấy một chiếc áo lót mới cực kỳ xinh đẹp.
Tôi bảo đó là quà cho bạn thân.
Cô ấy vui mừng khoác lên, rồi hôm đó bị người ta xô xuống nước.
Sau khi có th/ai, cô ấy gọi điện cho tôi, tôi cố tình trốn ở góc Huệ Huệ hút th/uốc, để cô ta nghe rõ mồn một.
Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch của tôi, tôi cũng đạt được điều mình muốn.
Nhưng, tôi cũng giúp cô ấy trừng trị kẻ hại cô ấy. Lý Lực đó ốm một trận thập tử nhất sinh, toàn thân hôi thối, giờ vẫn chưa xuống giường nổi, cứ hay cười khờ khạo. Còn Huệ Huệ vào viện t/âm th/ần, suốt ngày chỉ biết lẩm bẩm, lại vì hôi hám bị mọi người gh/ét bỏ, nghe nói thích nhất nhặt rác ăn.
Nhìn đi, tôi còn giúp cô ấy giành được suất tuyển thẳng nữa.
Sao lại trách tôi chứ?
Chúng tôi vốn sống đã khó, lún sâu trong bùn lầy, sao không thể mở lòng bỏ qua chuyện cũ hướng tới tương lai?
Tôi muốn khuyên Trương Đan, nhưng không thể nói nên lời.
Cổ họng tôi bị bóp nghẹt, tôi cúi đầu, hóa ra đó là chính tay tôi, những ngón tay vẫn đang từ từ siết ch/ặt.
Tôi ngửi thấy mùi hôi thối khó tả trên người mình ngày càng nồng nặc.
Một giọng nói non nớt vang lên:
“Mẹ ơi, còn người phụ nữ x/ấu xa này, x/ấu nhất, x/ấu nhất.”
“Mẹ ơi, con giúp mẹ, sau này mẹ đừng khóc nữa, sau này con sẽ là bạn tốt của mẹ, cô ta không xứng đâu.”
Quên mất, còn cả tôi, giờ tôi không phải bạn tốt của cô ấy, giờ tôi, cũng là kẻ th/ù của cô ấy.
Hơi thở càng lúc càng ngạt, mơ hồ, tôi thấy một đứa bé trai ngoan ngoãn.
Nó đang nhe răng cười với tôi một cách quái dị...