10.
Khi lần quay lại, biệt có.
Sau khi cho Cận Trì 5 vạn tệ phí bồi thường.
Đại n/ão tiếp tiêu hóa lời về ức đ/ứt đoạn của tôi.
Những mảnh ức rời rạc dần về tâm trí.
Cái đèn trần lắc lư dữ dội bao nhiêu, của mạnh bấy nhiêu.
Thật quá khó tin, nhất chưa chấp nhận được sự thật này.
Hiển nhiên, nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.
Chú tiếng, áo khoác lên sofa, sau đó bế bổng lên đi về phòng của mình.
“Không tin sao, sẽ giúp nhớ từng chi tiết của qua.”
“Hôm từ 11 giờ 2 giờ.”
“Hôm nay ba tiếng, phút thiếu.”
Tôi chớp mắt thật nhanh, ngơ ngác lời.
Cho khi lần đ/è lên mới vội vàng ngăn bàn đang định cởi áo của lại.
Khuôn nóng bừng, rãi lên tiếng:
“Không cần…”
“Cháu… cháu nhớ rồi.”
Đàm quỳ gối ép lấy ánh mắt giễu, cười.
“Thật sao.”
“Vậy thử xem, ta gì?”
Người đàn ông tỏa áp thật nặng nề.
Tôi hoàn toàn nhìn đôi mắt bừng bừng lửa gi/ận lúc này của chú.
Môi mấp thốt chữ đó.
“Cháu gái nhỏ, nhớ được thì để giúp nhớ.”
Bàn của vừa chạm eo liền hoảng hốt thốt lên suy nghĩ.
“Đã… làm…”
“Làm gì?”
Người đàn ông hề lay chuyển, lùng ép hỏi tôi.
Không còn cách nào bám lấy vai chú, nhón nhẹ lên môi Lễ.
“Đừng dọa mà, nhỏ.”
Tôi nhịn xuống cảm giác x/ấu hổ, đối diện với ánh mắt chú.
“Em với lúc nãy có qu/an gì cả.”
“Em chỉ thích thôi…”
Nói nhỏ kêu.
Đàm lạnh, cùng buông bỏ sự kiềm trên tôi.
“Sau này còn chạy không?”
Tôi lập tức lắc đầu kiên quyết, rồi về chú.
Tôi nhỏ mềm mại lùng nũng.
“Muốn ôm.”
“Đừng có nũng với tôi.”
Biểu cảm của trông dịu đi mấy ý bế lên.
Tôi con gấu túi bám ch/ặt lên Lễ.
Sau đó đặt lên quầy bếp.
Chú chống ánh nhìn chăm lời nào.
Khi sắp chịu ánh mắt nóng rực của chú, cùng lên tiếng.
“Bạn gái.”
Ý của có nghiêm túc.
“Hôn nhé?”
Tôi cảm thấy mình cần cuốn sổ học tập dành cho mới yêu.
Tôi nhỏ hỏi.
“Là chú, hay em?”
“Em hôn.”
Đàm nhéo nhẹ điệu lười biếng.
“Hôm chủ động.”
“Bây giờ sao?”
“Chuyện này có có lại, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi.
Tôi âm thầm ghi nhớ, sau này nếu cái, mới công bằng.
Tôi nhẹ nghiêng tới gần, ngay khi sắp chạm thì do dự ngừng chút.
Ngay khi đang suy nghĩ xem nhẹ hay sâu qua.
Thì đàn ông tiếp kéo gáy xuống.
Không để có gian suy nghĩ, lập tức tách môi quấn quít.
Trong khoảng nghỉ để thở, khẽ lên chóp mũi tôi.
Giọng trầm thấp tựa hơi thở vang lên.
“Chăm chỉ học, học sinh ngoan.”
“Từng bước một… của việc môi.”
Chữ cùng câu ấy tôi.
Tôi đón nhận nụ mạnh mẽ dữ dội vũ bão của chú.
Nhưng khoảnh nào đó, nhận ra.
Thực hoàn toàn thuần thục gì nói.