2.
Từ Hành Tri giữa chừng tỉnh lại vài lần, lần nào cũng là vẻ thống khổ khó nhịn, đuôi mắt càng lúc càng đỏ thẫm, nhưng tư thế vẫn giữ vẻ đoan chính, dù toàn thân vì nhẫn nhịn mà ướt đẫm mồ hôi.
Giả đứng đắn! Ta thầm mừng rỡ nhìn bộ dạng xui xẻo của hắn, h/ận không thể vẽ lại ngay tại chỗ, rồi treo đầu giường để lúc nào cũng nhớ lại dáng vẻ thảm hại của hắn.
Đồng thời, trong lòng ta hiểu rõ, bộ dạng này của Từ Hành Tri rất giống với tình trạng tình động dị thường, hẳn là khi giao thủ với Yêu chướng, hắn đã trúng phải thứ đ/ộc chiêu âm hiểm nào đó của bàng môn.
“Sư đệ, đệ cố gắng chịu đựng, sư huynh nhất định sẽ bẩm báo Sư tôn ngay lập tức.”
Ta giả vờ không biết, đến cổng sơn môn, ta không đưa phi chu (thuyền bay) chở Từ Hành Tri lên thẳng Chưởng môn phong cầu th/uốc, mà đậu phi chu ở khu vực ngoại môn đông người qua lại, cố ý hô lớn.
“Vị sư huynh đệ nào mang theo Giải Độc Đan không? Sư đệ Từ Hành Tri của ta bị mãng xà cắn, xin cho ta mượn một viên, ngày sau nhất định xin hoàn trả gấp bội!”
Đệ tử ngoại môn rất đông, cũng có nhiều đệ tử nội môn ra vào, danh vọng của ta ở Thanh Vân Tông chỉ đứng sau Đại đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư thúc, không chỉ đệ tử Thanh Sơn Tông, mà cả Tu Chân Giới đều biết đến thiếu niên anh danh của ta.
Các sư huynh đệ thấy là ta, ai nấy đều lộ vẻ sùng bái.
“Là Thẩm sư huynh!”
“Thẩm sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ sùng bái của đồng môn khiến ta thỏa mãn, nhưng sau khi nhìn rõ Từ Hành Tri đang nhắm nghiền hai mắt, các đồng môn đều kinh ngạc.
“Là Từ sư huynh. Từ sư huynh bị sao vậy?”
“Ta có Giải Độc Đan, dùng Giải Độc Đan của ta đi.”
“Dùng của ta, viên Giải Độc Đan thượng phẩm ta cất giữ bấy lâu cuối cùng cũng có ích rồi.”
“Từ sư huynh, huynh không thể gặp chuyện được, huynh là mục tiêu để ta nỗ lực vươn lên mà, hu hu hu!”
Các sư huynh đệ như những con vịt được thả ra khỏi chuồng, lập tức xôn xao náo lo/ạn.
Lại như vô số lần trước đây, các sư đệ vừa nhìn thấy Từ Hành Tri, ánh mắt liền bị hắn hấp dẫn.
Ta đ/au nhói cả răng, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ bình tĩnh trên mặt, còn phải làm ra dáng vẻ tự trách, “Chưởng môn lệnh ta cùng sư đệ đi trừ Yêu chướng, nào ngờ Yêu chướng lại có vài phần bản lĩnh, sau vài phen triền đấu, tuy ta đã g.i.ế.c được Yêu chướng, nhưng sư đệ lại không may bị mãng xà cắn ở bên cạnh.”
“Giới Tử mang theo bên người lại chẳng biết đ/á/nh rơi ở đâu, nên mới vội vã quay về môn phái mượn th/uốc của các sư huynh đệ.” Ta đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “ta đã g.i.ế.c được Yêu chướng”.
Vốn dĩ, ở Thanh Sơn Tông này, các sư huynh đệ cũng sùng bái và yêu mến ta như cách họ đối xử với Từ Hành Tri.
Nhưng sau khi Sư tôn đi Độ kiếp về, dẫn theo Từ Hành Tri mồ côi cha mẹ, hắn liền thay thế ta trở thành đệ tử Tiên tôn được mọi người kính yêu.
Hắn là Tiên thể tu chân vạn năm có một, tu hành đơn giản như hít thở uống nước, tốc độ tu luyện vượt xa ta, người từng là thiên tài tiền nhiệm, nên được các Tiên trưởng đặc biệt yêu thương ưu ái.
Đến nay, hắn đã là thiên tài Nguyên Anh cảnh giới mà ai ai cũng biết, còn ta, vị sư huynh này, lại bị Tâm m/a quấy nhiễu, vẫn kẹt lại ở Kim Đan hậu kỳ.
Thế thì cũng đành, hắn lại còn sinh ra vô cùng thanh tuấn thoát trần, hệt như vị trích tiên thượng giới giáng phàm trong thoại bản, tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này dường như đều bị hắn chiếm trọn.
Ta không cam tâm, ta bất mãn, nhưng ta không thể x/é rá/ch mặt nạ, vẫn phải duy trì hình tượng Thanh phong lãng nguyệt của mình, giả vờ yêu thương tiểu sư đệ.
Thật ra trong thầm kín, ta đã cố ý học thuật may vá, chuyên dùng vải may vài con búp bê nhỏ cho hắn, mỗi khi gặp chuyện không vui bực bội, ta liền nhân lúc đêm khuya vắng người, dùng kim bạc châm hắn để hả gi/ận.
Hôm nay, khó khăn lắm mới bắt được lúc Từ Hành Tri gặp chuyện x/ấu hổ rơi vào tay ta, ta sao có thể không để hắn mất mặt trước các sư huynh đệ đây.
“Thẩm sư huynh, trông Từ sư huynh không đúng lắm, không giống trúng mãng xà đ/ộc.” Có đệ tử ngoại môn thường xuyên đi lại nhân gian, kinh nghiệm phong phú, nhận ra điều bất thường.
Ta đang định thuận nước đẩy thuyền, liền nghe các đệ tử kinh hô ngẩng đầu, chỉ thấy chân trời vạn trượng ráng chiều, hóa ra là Sư tôn đích thân đến đón Từ Hành Tri.
Vẻ mặt ta lập tức méo mó, suýt chút nữa không thể kiềm chế được lòng gh/en gh/ét.
Từ Hành Tri bị thương, lại có thể khiến Sư tôn đích thân xuất hiện, sự quan tâm này, ta chưa từng được hưởng.
Chỉ trong một hơi thở, ta đã gắng gượng ổn định tâm trạng, lộ ra vẻ lo lắng nhìn Sư tôn, “Sư tôn, tình trạng của sư đệ trông không ổn.”
3.
Sư tôn chỉ nhìn Từ Hành Tri một cái, liền vận pháp nâng hắn lên, đưa về Vân Ẩn Sơn.
Ta cùng một đám đệ tử cung kính chắp tay tiễn Sư tôn rời đi.
Sư tôn vừa đi, các đệ tử tại chỗ đều vô cùng quan tâm, nhao nhao hỏi ta chi tiết.
Thấy bọn họ quan tâm như vậy, hoàn toàn không bị vẻ thảm hại khi Từ Hành Tri trúng đ/ộc ảnh hưởng, ta lập tức khó chịu như nuốt phải ruồi.
Nhưng nghĩ đến chưa đầy hai ngày nữa, chuyện Từ Hành Tri bị một con rắn phàm cắn, chật vật về tông môn cầu c/ứu sẽ lan truyền khắp Tu Chân Giới, trở thành đề tài đàm tiếu sau bữa trà của người khác, ta lại thầm vui mừng khôn xiết.