Thở gấp gáp, bị dồn đến trào nước mắt, lảo đảo thụp xuống đất dọc theo tường.

Lăng Tảo Xuyên ngón kẹp điếu th/uốc, chìm trong làn khói mờ.

Giọng hắn trầm thế này mà không nổi rồi?"

Tôi nghiến răng, không biết toàn thân r/un r/ẩy vì gi/ận dữ hay vì hưng lúc nãy.

Hắn như nhìn thú xổm xuống, ánh lạnh lùng:

"Đồ đạc của tao, khác không được đụng vào."

Hệ đột nhiên xuất hiện: "Lâm Thanh Vũ, nhanh lên! kế khích tướng, buộc hắn ra thật!"

Tôi nheo cười bỉ:

"Lăng Tảo Xuyên, anh vừa hiếp tôi? đàn chính mà!"

Gương mặt hắn đóng băng.

Kh/iếp s/ợ, hoảng hốt, gh/ê t/ởm.

"Mày dám nói lần nữa không!"

Lăng Tảo Xuyên đứng phắt dậy, ánh đen kịt đầy khí.

Hệ đi/ên tiết: "Lâm Thanh Vũ! Tỉnh táo chút đi, ký chủ chạm vào nỗi đ/au của hắn rồi!"

Thân hình hai đứa lệch, hắn đứng đã khóa trong nhỏ này.

"Tôi nói anh tên b/ắt n/ạt khác! xứng đàn ông!!!"

Hệ như óc: "Cha nội! Ký chủ hoàn thành nhiệm không?!"

Lăng Tảo Xuyên thu hết cảm xúc, đôi đen nhìn chằm chằm như nuốt tôi.

Đột hắn đ/ấm tới.

Tôi đầu run bần bật, nhưng vẫn gào thét:

"Có gan thì gi*t đi!!!"

Tôi hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi sót.

Ba tháng dùng cách chiều chuộng hắn, mong hắn bộc lộ chút tình cảm.

Nhưng được gì?

Hành động lúc nãy của hắn chứng minh đồ vật!

Chứ không phải con người!

Hắn đéo người!!!

Đm cái nhiệm khốn nạn!

Bên tai vang lên tiếng đục, tường sau lưng rung chuyển.

Cơn đ/au tưởng tượng không đến.

Khi dám mở mắt, Tảo Xuyên đã biến mất.

Vệt m/áu đỏ tươi trên tường.

Dây căng như dây đàn chùng xuống.

Cảm giác gh/ê t/ởm từ tiếp xúc lúc nãy vẫn vương trên da.

Tôi không được, thụp xuống tường, nghẹn ngào khóc nức nở.

Hỏng rồi, tất đổ vỡ hết rồi.

Nhưng sống.

Tôi về...

Tôi về nhà...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm