Thẩm Tư Hành không tin vào thần linh.
Nếu thật sự có thần linh, tại họ không c/ứu anh?
Rõ ràng anh đã bị dồn bước cùng rồi.
Tay sờ vào con d/ao trong túi áo, ánh mắt uể oải đăm đăm nhìn vào cổ họng Thẩm Kim Bạch. Chỉ một nhát d/ao phập xuống, mọi thứ sẽ kết thúc.
Cuộc tồi tệ như đen này, vốn chẳng đáng để anh lưu luyến.
Trong lòng thầm niệm:
"Nếu thật sự có thần linh.. xin hãy c/ứu lấy tôi."
Nhưng khi mở mắt, xung quanh vẫn chỉ là lũ nụ cười ý.
Bàn tay vào túi quần, chạm vào lưỡi d/ao giá.
Đúng ấy, nơi con phố vắng bỗng vang giọng nói dịu dàng của thiếu nữ.
Tựa như vị thần giáng thế.