"Là Chu lão tiên sinh, Chủ tịch Hiệp Hội Thượng Thiện!"
"Đúng vậy, là Chu lão tiên sinh tới, ông ấy gh/ét á/c như th/ù, chắc chắn sẽ không chịu nổi bọn họ.”
“Phải đem hai người này đuổi khỏi du thuyền?”
"Lệ Sa, em đang nói gì vậy? Đây là trên du thuyền, đuổi xuống biển sao?"
"Tôi có thể nhờ bố tôi đưa trực thăng đến đón, tôi sẽ trả tiền. Tôi không muốn ở cùng một chỗ với loại người này."
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Châu lão tiên sinh nắm tay tôi, mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy x/ấu hổ:
"Kiều đại sư, tôi xin lỗi vì đã khiến cho cô phải chịu oan ức."
Ông ấy kéo tôi lên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống, Châu lão tiên sinh dùng sức giơ tay tôi:
"Để tôi giới thiệu với các vị, cô ấy tên là Kiều Mặc Vũ. Mỗi lần cô ấy đưa séc quyên góp cho tôi đều chỉ có một chữ ký - Q. Đúng vậy, cô ấy là Miss.Q!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, toàn bộ hội trường yên lặng, không ai dám lên tiếng.
Một lúc sau, Hoa Vũ Linh thở dài:
"Này, Kiều Mặc Vũ, tôi đã bảo cậu phải đối xử tốt với bản thân, nhưng cậu không nghe.”
"Quên đi, số mệnh của cậu là bị cười nhạo và hiểu lầm, tôi hiểu."
Giây tiếp theo, toàn bộ hội trường bàn luận sôi nổi.
"Trời ơi! Cô ấy là Miss.Q nhưng túi xách của cô ấy chỉ có giá hơn 20 tệ, vậy toàn bộ số tiền của cô ấy đều dùng để làm từ thiện sao?"
"Đúng vậy, cô ấy thịt cũng không ăn, thật sự là làm cho tôi đ/au lòng quá. Trên đời này sao lại có người cao thượng như vậy!"
Cô gái tên Lệ Sa ở bên cạnh vỗ ng/ực tự t/át mình hai cái thật mạnh:
"Tôi đang làm gì vậy! Tôi thực sự đã cười nhạo cô ấy vì không biết ăn trứng cá muối, ôi, ôi, ch/ết tiệt!"
"Tôi cũng vậy, cô ấy mặc bộ quần áo trị giá dưới 300 tệ và quyên góp 3,7 tỷ, nhưng tôi đ/á/nh giá con người qua vẻ bề ngoài. Tôi thực sự không thể tha thứ cho chính mình!” (edit tới đây tui cảm thấy tác giả làm hơi quá, khoa trướng thấy sợ.)
Nghe mọi người thảo luận, tôi cảm thấy tê rần.
Hoa Vũ Linh, tên ngốc này, suýt chút nữa đã biến tôi thành thánh, đây đều là những khách hàng lớn tiềm năng của tôi, sau này làm sao tôi có thể lấy tiền của người khác?
“Tôi không ngờ Miss.Q lại trẻ đến thế!”
Sơn Điền vỗ tay, sau đó lấy ra một chiếc bình đất đen ở bên cạnh, cười toe toét rồi mở nắp:
"Vậy mời cô Kiều Mặc Vũ thưởng thức món quà đặc biệt tôi chuẩn bị cho cô!"
Tôi thở dốc khi nhìn thấy thứ chảy ra từ chiếc bình.
Khói dày đặc cuồn cuộn bay ra khỏi bình đất, vô số đầu lâu của q/uỷ từ trong đó hiện ra, bay vòng vòng phía trên sân khấu, làm cho sân khấu tối đen.
Sau khi khói tan, thứ cuối cùng thoát ra khỏi bình là một cái cây lớn.
Cái cây treo đầy đầu lâu, bao gồm cả đầu người, mèo, chó và dã thú, một trong những cái đầu lớn nhất không có mặt mà chỉ có cái miệng lớn đầy răng nanh.
Sơn Điền cười đi/ên cuồ/ng giơ tay lên:
“Tôi biết tài sản của tất cả những người trên con tàu này, nhưng cô, Miss.Q, mạng sống của cô đáng giá bao nhiêu?
“Nếu quyên góp được 3,7 tỷ thì bỏ thêm 3 tỷ nữa để m/ua mạng sống của chính mình cũng là một việc tốt phải không?”
Sơn Điền vỗ tay, hai người đàn ông mặc đồ đen từ sau sân khấu bước ra, cầm một chiếc máy tính xách tay đặt lên bàn.
"Vương Hoa Bân!"
Sau khi Sơn Điền đọc tên ông ta xong, một nữ q/uỷ tóc dài đột nhiên xuất hiện trong làn khói đen phía trên đầu, nữ q/uỷ bay về phía khán giả, ôm một người đàn ông trung niên lên và ném ông ta vào giữa sân khấu.
Sơn Điền quay sang tôi mỉm cười:
"Miss.Q, để tôi cho cô xem thử nhé!
"Ông Vương, ông có thể chuyển 10 triệu đô la Mỹ vào tài khoản ở nước ngoài này, sau đó ông có thể về phòng nghỉ ngơi."
Vương Hoa Bân ngã xuống đất, kinh hãi nhìn nữ q/uỷ phía trên:
"Đây không phải là ảo thuật sao? Đây là thật! Đây có phải là thật không?
"Q/uỷ…q/uỷ...”
Ông ta chống tay đứng dậy chạy ra ngoài, vừa lăn vừa bò, vừa chạy được vài bước, nữ q/uỷ đột nhiên đuổi theo, giơ tay x/é anh ta ra làm đôi.
M/áu b/ắn tung tóe, nữ q/uỷ ném nửa cơ thể về phía gốc cây, những cái đầu trên cây tranh nhau ăn x/á/c.
Nữ q/uỷ cười khúc khích, ném nửa cơ thể còn lại vào khán giả.
Tiếng hét gần như xuyên thủng mái vòm, mọi người vẻ mặt kinh hãi bỏ chạy ra ngoài, nhưng xung quanh phòng tiệc dường như có một rào cản vô hình, họ chỉ có thể chạy vòng quanh, không thể thoát ra ngoài.
Sơn Điền cười tự hào:
“Bách Q/uỷ Dạ Hành, cảnh tượng này không phải ai cũng có thể nhìn thấy.”
“Thế nào, Miss.Q, món quà này có tuyệt không?
“Bây giờ, mời cô đem...”
Sơn Điền chưa kịp nói xong, tôi đã sải bước tới trước, giơ tay đưa cho anh ta hai ngón tay thúi:
"Bách Q/uỷ, c/on m/ẹ ông! Biên giới Trung Hoa, người ngoài cấm vào!”