Phó Nguyên xuất quá bất ngờ.
Tôi thậm chí còn chưa kịp đặt cuốn album lại vào kệ sách như —
Khi quay lại, anh ấy đã đứng nghiêng sau lưng tôi.
Dưới ánh đèn, có thể nhìn biểu cảm lịch sự nhưng lạnh lùng trên mặt anh.
Dường như thứ vừa chỉ là một món đồ chẳng có quan trọng cả.
Một lúc lâu.
Chúng đều không nói gì.
Bầu không khí im có ngột ngạt.
Im ắng đến mức khiến bắt nghi ngờ chính mình, những suy trong về Phó Nguyên lúc có chỉ là ảo tưởng tự đa tình của riêng không.
Tôi đóng cuốn album ảnh lại, đứng dậy, có lúng túng.
"Xin lỗi.”
"Tôi không nên tùy tiện đụng vào đồ của anh."
Tôi giọng nói.
"Đã mượn ở một đêm rồi.”
"Không nên làm nữa… sẽ tự gọi xe về."
Tôi nhìn ra cửa sổ.
Dù là vùng ô, nhưng gọi xe chắc không khó.
Phó Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Tôi khoác túi lên vai, áo khoác, cho đến khi đi qua bên cạnh anh ấy —
Anh đột nhiên đưa tay ra, cổ tay tôi.
"Lâm Lộc.”
"Chẳng em đã những thứ trong cuốn album ảnh rồi sao?”
"Sao vẫn còn đi?"