Nước Mắt Của Lục Thiếu

Chương 8

15/05/2025 18:07

Đến hẹn, tôi đã tới nhưng cô bạn thân vẫn xuất ấy nhắn tin báo muộn một chút. Tôi tùy hứng chọn một quán cà gọi ly americano ngồi thưởng thức trong lúc lướt thoại chờ đợi.

Đang tin bất người kéo ghế ngồi diện. Tưởng bạn thân sớm, tôi ngẩng mới đó Ngưng. ta đỏ rực, lớp trang đậm với ánh mắt sắc soi mói tôi từ đầu tới chân.

Tôi khẽ nhướng mày, không tiếng mà từ nhấp ánh mắt mò quan sát phương. Ngưng không đợi được trực vào thẳng vấn "Tôi yêu cầu cô rời khỏi A Nghiễm!" - ta gạt phắt gọi của nhân viên phục giọng điệu thách thức.

Khóe miệng tôi bật tiếng cười khẽ, lắc đầu không Thấy vậy, Ngưng có: cười cái gì?"

Vẫn không trả tôi khoanh tay chờ phương còn bài gì. Ngưng nóng ruột đ/ập bàn: "Ra giá đi! Bao nhiêu tiền cô mới chịu biến mất?"

"Cô Tôi duỗi tay phô nhẫn kim cương cỡ đại trước mặt cô ta, miệng trả bao nhiêu? tư cách phu nhân, tất cả tài sản của Nghiễm đều phần của tôi. Liệu cô đủ chịu chi?"

Ngả người tựa lưng ghế, tôi nhiên cô gái trước mặt dần biến Ngưng hực: Nghiễm đâu yêu cô!"

Tôi nhún vai: "Sao cũng được. lớn chúng tôi cần yêu? Chỉ cần hiện tại Nghiễm thuộc tôi, tài sản thuộc tôi - đủ."

Nụ cười mãn của tôi khiến Ngưng tức đi/ên. ta hằm hằm đứng dậy, vơ túi xách bỏ Tôi thong nhấm nháp cà phê. gái cũ của tổng chỉ bản lĩnh chừng này? Đòn sát thủ của tôi còn phải đến.

Lúc bạn thân tới nơi, đúng lúc va phải Ngưng bước ra cửa. bạn xoa cánh tay vừa bị hất ra, bĩu môi: "Con gh/ê quá vậy?"

"Người yêu cũ của tổng đấy." Tôi đứng dậy xách "Đi ăn thôi."

"Gì cơ?!" bạn tròn mắt kích "Hai người không đ/á/nh nhau à?"

Tôi bật "Sao phải đ/á/nh nhau?"

"Chứ chả phải con kia gây sự?" thân khoa tay múa chân diễn tả.

"Trình quá thấp." Tôi lắc đầu ngán ngẩm: "Mới chơi vài đường đã đuối rồi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

HỆ LIỆT THIÊN ĐỒNG - PHẦN 1

Chương 11: Chết đuối
Lúc còn học tiểu học, thanh mai trúc mã của tôi c/h/ế/t đuối. Hôm hỏa táng, tôi nhớ cậu ấy thích ăn khoai lang nướng nhất, nên đã bỏ vào quan tài hai củ khoai lang. Nghĩ lại, khoai lang phải nướng chín mới ăn được, còn sống thì cậu ấy đâu có ăn được. Người ở nhà tang lễ nói với tôi, lát nữa đưa vào lò, là sẽ nướng chín thôi, thanh mai trúc mã nhất định có thể ăn khoai lang nóng hổi. Sau đó... trong lò t/h/i/ê/u xác, liền tỏa ra mùi khoai lang nướng. Tối hôm đó đi ngủ, tôi luôn cảm thấy có người giật bím tóc của tôi, còn ở bên tai gọi tôi là “Đồng Đồng". Người thường làm vậy chỉ có thanh mai trúc mã của tôi, nhưng cậu ấy c/h/ế/t rồi mà. Chắc chắn là tôi đang nằm mơ thôi. Ừ, nhất định là mơ.
5.31 K
5 [Đam mỹ] Thước Phạt Chương 18. Độc thoại của Phó Kim Triêu

Mới cập nhật

Xem thêm