Ngày Đêm Khó Phân

Chương 11

09/09/2025 18:34

Thẩm Trú sau khi ăn no uống đủ, tắm rửa sạch sẽ và thay bộ đồ mới, đã nằm dài trên giường với vẻ mãn nguyện.

Vốn sợ bóng tối, anh chỉ để lại ngọn đèn nhỏ đầu giường khi ngủ.

Nằm thao thức trên nệm, anh lặp lại thói quen thuở bé - nghịch ngón tay tôi từng khớp xươ/ng. "Vệ Trác, lần đầu ta gặp nhau lúc mấy tuổi nhỉ?"

Tôi khẽ cười nhẹ: "Năm tuổi."

Hồi nhỏ tôi giống mẹ như đúc, lại để tóc dài nên Thẩm Trú bé bỏng đã nhầm tôi là con gái. "Em gái xinh quá!" - Cậu bé ngày ấy đã nói thế.

Tôi liếc nhìn kẻ mặt mơ màng đứng ngây ra đó, khịt mũi đầy kh/inh bỉ rồi núp sau lưng cô giáo. Người phụ nữ đứng giữa hai đứa trẻ lúng túng bế tôi lên, giải thích: "Đây là bạn trai đấy nhé."

Sau đó chuyện gì xảy ra tôi không rõ. Chỉ nghe bà nội cậu kể lại: Hôm đó Thẩm Trú về khóc như mưa, than thở sao cả đời lại vướng vào "em trai mưa".

Thẩm Trú lăn người vào lòng tôi, ngửng mặt hỏi: "Vệ Trác còn nhớ cách anh theo đuổi em không?"

Tôi giả vờ suy nghĩ: "Ý anh là trận cư/ớp gi/ật hồi tiểu học, hay màn đeo bám dai như đỉa đó?"

Từ bé, Thẩm Trú đã mê mẩn mọi thứ đẹp đẽ. Đến tuổi đi học, anh thường chặn tôi ở cổng trường: "Em đẹp quá, làm bạn gái anh nhé!"

Tôi trợn mắt đ/ấm vào bụng anh: "Th/ần ki/nh!"

Đám bạn nhìn cậu chủ té xoài trên đất, hốt hoảng: "Mẹ ơi! Đại ca bị đ/á/nh gục rồi! Mau đỡ dậy!"

Chỉ riêng Thẩm Trú ôm bụng cười ngây dại: "Hihi... đ/ấm mà như ve vuốt..."

Lên cấp hai, Thẩm Trú trở thành bạn cùng bàn. Anh bắt đầu biết tặng socola, ghi chú bài giảng (dù tôi không cần), giả vờ nhờ giảng bài để được ở bên.

Một ngày nọ, tôi bắt gặp mẩu giấy anh để lại: [Vệ Trác muốn vào trường cấp 3 nào? Anh có thể đi cùng em không?]

Tôi hỏi thẳng: "Ý là cùng học... hay cùng sống cả đời?"

Thẩm Trú đỏ mặt, cúi đầu không đáp.

Đêm nay, câu hỏi cuối của anh là: "Vì sao em yêu anh?"

Tôi ôm ch/ặt bàn tay đan vào nhau, thì thầm sau hồi lâu: "Vì anh là anh, vì em đã thấy được mọi mặt của anh, nên mới yêu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sói Trắng Ngụy Trang

Chương 17
Bạn cùng phòng của tôi tên Ôn Thủy là một đại mỹ nhân thuần khiết. Chỉ với gương mặt ấy đã bẻ cong vô số thẳng nam trong trường, tôi cũng không ngoại lệ. Gần nước hưởng trăng, tôi ngày ngày mượn danh “thẳng nam” để tiếp cận cậu ta. Mùa đông sợ lạnh, phải chui lên giường cậu ta để sưởi ấm. Mùa hè sợ nóng, lại càng phải dán vào Ôn Thủy vốn trời sinh thân nhiệt mát lạnh. Tôi yêu chết cái dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của cậu ta. Trong tiệc sinh nhật của Ôn Thủy, tôi quay lại xe lấy món quà bỏ quên. Vừa rẽ qua góc hành lang, liền nghe thấy Ôn Thủy và bạn nối khố Tưởng Xuyên đang trò chuyện. Giọng Tưởng Xuyên đầy trêu chọc, đưa cho cậu ta một cái bật lửa: “Cũng chỉ có thằng ngu Dư Bạch mới nghĩ mày Ôn là đóa bạch liên hoa.” Ôn Thủy, người xưa nay chẳng hề đụng đến rượu hay thuốc lá, lại thành thạo nhả ra một vòng khói, thần sắc lười nhác: “Tao chỉ thích cái dáng vẻ cậu ấy giả vờ thông minh, đáng yêu biết bao.”
32
4 Súp Của Mẹ Chương 30
7 Ánh Mắt Sinh Sôi Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm