Hệ thống bảo lời của "trẩu tre".
Tôi bĩu môi: "Có trẩu hơn mấy câu th/ái hoạn trong sách không?"
Hệ thống lắc đầu lia lịa.
Sau khi dễ dàng c/ứu Thời biết ngọn ngành sự việc.
Thì lũ công tử nhà giàu tranh sủng, cay đắng Thời Diễn nổi bật.
Chúng bèn ki/ếm cớ dằn mặt.
Nhà họ có bảy anh em, năm đứa cha mẹ.
Nhưng hễ vào cổng dinh đều gọi mẹ ruột của thiếu gia mẹ.
Duy có Thời Diễn đứa út không chịu khuất phục.
Thế thiếu gia dẫn đầu, đám em trai hợp sức "dạy cậu ta.
Không ngồi ăn tan học về bị đ/á/nh đ/ập.
Lúc Thời Diễn mới về nhà, cha cậu đoái hoài nên mặc kệ.
Chỉ dặn: "Đừng đ/á/nh ch*t được."
Buồn cười thật.
Mở cửa gia tộc trăm năm trọng vọng, đóng cửa chỉ thấy tư tưởng lạc hậu.
"Không ngờ bảnh bao thế mà nhỏ hoàn cảnh cũng giống !"
Tôi tùy hứng m/ua túi cam, ném quả Thời Diễn.
Hắn mặt đen như chảo ch/áy, hóa bé lạnh vô cảm.
"Cậu rốt cuộc ai? không cần đồ của cậu."
Nhớ thành tích "kỵ gay" đỉnh cao đời sau của hắn, buột miệng: "Là vợ mày đây."
Tiểu Thời Diễn đứng sững, sắc mặt biến hóa lường, cuối lộ vẻ mặt khó đỡ.
Như vừa nuốt phân.
Tôi không nhịn cười, ôm bụng cười xuống.
Biết trước hắn kỵ gay như vậy, kiếp trước nên ghẹo sớm đỡ phí.
Suy vốn đứa vô liêm đạt mục đích th/ủ đo/ạn.
Cười bụng đ/au quặn, cúi sát hắn:
"Chồng có thích vợ tương lai của mình không?"
"Chồng ơi, gì đi chứ chồng!"
...
Thành công rồi.
Tôi khiến tiểu Thời Diễn phát gh/ê cổ.