Tôi chối trả lời.
Sau đó, anh im suốt quãng đường lái xe.
Chiếc Land Rover địa hình không thể chui hẻm nhỏ, đành dừng ngõ. Khi tôi bước xuống, anh chợt tay tôi:
"Khuya rồi, để tôi đưa em lên nhà."
Con ngõ đen như mực, hẹp tẹt thuộc khu vực "ba không quản" khiến tôi nổi da gà. sợ mẹ phát tôi cố tỏ ra bình thản:
"Không sao tôi không sợ."
Lúc anh chăm chú nhìn tôi bằng lạ lẫm từng thấy.
Khó mà tả.
Đôi ảm đạm khép hờ, đồng tử loãng ra như biển sầu, hàng mi che phủ nỗi bỉnh kiên định lẫn chút thơ tuổi trẻ.
Tay anh siết ch/ặt khiến tôi không thoát được.
Trong cơn giằng co, túi xách đ/ập xuống đất vang tiếng báo chói tai. vội báo tắt đi, miệng lẩm bẩm xin lỗi:
"Xin anh, mẹ tôi lo nên cái túi gái."
"Ừ."
Anh khom người đồ giúp. Thấy anh tay phía dùi cui thép, tôi vội chộp lấy:
"Cái bạn tôi cho đấy."
"Ừ."
Bầu không khí ngượng ngùng.
Khi đồ đạc đã thu dọn gần tôi phào thì gi/ật mình thấy anh cầm lọ màu đen hướng phía mình, giọng đầy tò mò:
"Cái hoa à?"
"Đừng ấn!!!"
Tay anh lỡ run, làn khói cay xè bùng lên. Hai chúng tôi đứng trong màn sương hơi cay, giàn giụa như tằm ăn rỗi.
Không biết bao lâu sau, tiếng dài của anh vang lên:
"Để tôi đưa em tới chân cầu thang thôi... mỗi thế mà?"