Ngày ở nông thôn, đều tự làm.
Ch/ặt tre về, dùng d/ao chẻ ra, gọt phần xơ, mài thành hình tròn dưới, trên dẹt.
Vì tre tốn tiền lần làm rất nhiều.
Nhưng dùng gian cứ giảm bí ẩn, người ta bực mình.
Hôm bà ngoại nấu xong cơm, gọi đũa.
Tôi đến ống đựng hiện mất hơn nửa, ngạc nhiên gãi đầu:
"Tháng trước làm mà, mất rồi."
Vừa dứt lời tai vang tiếng khúc khích của con.
Tôi hướng âm thanh, mấy vừa chạy khỏi nhà tôi.
"Tr/ộm đũa!"
Tôi biến mất, chỉ còn chiếc rơi trên đất.
Bà ngoại ăn cơm, gọi:
"Đồng Đồng, đứng làm gì? Vào ăn cơm đi."
Tôi chỉ cửa: "Bà có tr/ộm, tr/ộm đũa."
Bà nghe xong cười:
"Là mấy “đội đấy."
Theo bà “đội c/h/ế/t yểu, sống hóa thành tinh q/u/á/i, trên nhỏ, người được.
Vì còn mang tâm tính tr/ộm của người làng chơi.
Chúng còn chuồng gà ăn tr/ộm gà đẻ.
Những quả chúng ăn tr/ộm, mở còn lòng hay lòng mà toàn thứ nước mũi.
Bà ngoại mệnh, hại người, đừng chấp nhặt với chúng.
Tôi âm thầm ghi nhớ, học bà vót tre.
Nhưng vẫn rất tò mò: sao chúng tr/ộm làm gì?
Cho đến ngày, “đội đến đỉnh cao làng, dưới gốc cây cổ thụ.
Cây vô biết sống bao năm, hơn chục người ôm xuể.
Thân cây có hốc to, đến mức được cả cái tiên.
Người ta truyền miệng hốc cây có yêu q/u/á/i, mười mấy năm ai dám tới gần.
Lúc hốc cây đầy đũa, chật kín còn chỗ trống.
Không biết mấy “đội tr/ộm bao nhà người ta.
Tôi thử chiếc ra, ai “rào đống đổ ụp tôi.
Tôi vất vả lắm bò được, ngẩng khổng lồ che kín đầu.
Hình rắn, chưa bao giờ rắn nào vậy.
Đầu cái thúng, cúi xuống tôi, đôi đèn lồng.
Hồi nhỏ cũng gan dạ, rắn thế sợ, còn muốn đưa tay sờ.
Ai hất đầu, hất lăn xuống.
Đỉnh dốc, hất lăn sườn núi.
May mà thoai thoải, ít đ/á nhọn, rơi đống lá khô thương nặng.
Nhưng rắn thật vô tự đẩy tôi, gi/ận lắm.
Tôi bò dậy định đi tìm cãi chẳng dáng đâu.
Tôi kể chuyện với bà bà bảo yêu xà tu luyện cả năm.
Ban ở quê bà sống trên cây cổ thụ, đốn làm đường, dọn về làng tôi.
Bà còn vượt thiên kiếp rồi, có khi hóa đừng làm phiền nó."
Tôi nghe vậy sáng rỡ:
"Wow! Hóa à? quá! Cháu có sờ không?"
Nhưng nghĩ hôm nay dùng húc tôi, nhỏ mọn quá.
Chưa thành mà tính vậy rồi, thành chắc còn dữ nữa.
Thôi đi, nữa.
Không tối mơ giấc mơ.
Trong mơ, đỉnh nhà, rắn trườn ngọn cây xuống, dùng lên, chở lướt qua rừng núi.
Tôi mơ hồ nghe trầm trầm tai:
"Nhóc đừng ta nhỏ mọn nữa."
Tôi: "???"